Chiến Thần Phong Vân


Thậm chí không có cảm giác quen thuộc.

Cô ta thận trọng nói: “Anh Diệp, đây...!là người thân của anh?”
Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Không, cô hãy nhìn kỹ một chút xem.”
Tống Thanh Nhàn cẩn thận quan sát Tóng Đại Hành.

Tống Đại Hành hồi hộp vô cùng, như học sinh tiểu học đi thi.

Ông ta mong con gái nhận ra mình để ông ta bớt áy náy trong lòng.

Nhưng mà thật không may, thực tế đã làm ông ta thất vọng.

Tống Thanh Nhàn cuối cùng lắc đầu: “Xin lỗi, anh Diệp tôi không biết ông ấy, tôi nên biết ông ấy sao?”
Tống Đại Hành tỏ vẻ xấu hổ: “Thanh Nhàn, xin lỗi, bố đã bỏ rơi con khi con còn nhỏ vì vậy con không có bất kỳ ấn tượng nào về bố”
“Bố...!bố không có tư cách làm bố của con”
"Cái gì?”
Tống Thanh Nhàn run lên, nhìn chằm chằm vào Tổng Đại Hành với sự hoài nghi.


“Ông...!ông là bố của tôi?" Tống Đại Tổng Đại Hành gật đầu: “Là bố đây, bố đã trở lại.”
Điều này...!làm sao điều này có thể xảy ra?
Tống Thanh Nhàn nhất thời không thể tiếp nhận, nhìn bố cô ta trong bức ảnh, sau đó lại nhìn Tống Đại Hành.

Sau khi so sánh nó vài lần thì Tống Thanh Nhàn xác nhận một sự thật là người đàn ông đó đã trở lại!
Hai dòng nước mắt chảy dài trên má Tống Thanh Nhàn.

"Bố..."
Lời muốn nói đã bị kìm chặt trong cổ họng cô ta, cô ta không thể nói ra một chữ nào nữa.

Diệp Huyền Tần đứng dậy cười nói: “Chúng ta sẽ không quấy rầy mọi người đoàn tụ nữa, chiến thần Côn Luân, chúng ta đi trước đi.”
“Đừng” Lý Mỹ Quyên ngăn Diệp Huyền Tần lại: “Huyền Tần, cậu phải ăn xong rồi hãy rời đi.”
“Cậu là bồ tát sống và vị cứu tinh của gia đình chúng tôi.

Chúng tôi không biết làm thế nào để cảm ơn cậu nữa..

Tống Thanh Nhàn vội lau nước mắt nói: “Anh Diệp, là anh đã tìm được bố tôi?”
Diệp Huyền Tần gật đầu.


“Bộp!”
Tống Thanh Nhàn không chút do dự quỳ xuống trước mặt của Diệp Huyền Tần: “Anh Diệp, cám ơn anh, anh đối với gia đình chúng tôi có ân tái tạo..."
Diệp Huyền Tần nhanh chóng kéo Tống Thanh Nhàn lên: “Không có gì đâu”
Tống Thanh Nhàn nói: “Anh Diệp, mẹ tôi nói đúng.

Anh đối với cả nhà chúng tôi là đại ân đại đức, anh không cần bảo đáp nhưng cũng nên ở lại đây dùng bữa để chúng tôi có thể bày tỏ lòng biết ơn của chúng tôi.”
“Nếu không thì gia đình chúng tôi sẽ cảm thấy hổ thẹn và bất an…”
Hàn Tây Thi cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, anh Diệp thịnh tình không thể chối từ, anh ở lại dùng bữa với chúng tôi đi.”
“Anh không biết, Phương Như nhớ anh muốn chết rồi.

Nếu để cho Phương Như biết anh trở về rồi rời đi mà không gặp cô bé thì cô bé nhất định sẽ rất buồn.”
Hàn Tây Thi cũng đã nói đến Phương Như rồi, Diệp Huyền Tần không nói được gì nữa đành phải gật đầu: “Được rồi, ăn xong thì sẽ rời đi.”
Hai mắt của Tống Đại Hành sáng lên, nhìn về phía Tống Thanh Nhàn nói:
“Thanh Nhàn, Phương Như là..."
Tống Thanh Nhàn nhanh chóng nói: “Đó là cháu gái của bố”
Mặt Tống Đại Hành lập tức đỏ bừng, tràn đầy hạnh phúc: “Tốt lắm, tốt lắm, không ngờ Tống Đại Hành bố đã lên chức ông ngoại rồi.”
“Mà này, Phương Như bao nhiêu tuổi rồi?”
Tống Thanh Nhàn nói: “Phương Như đã năm tuổi rồi.”
Cũng còn tốt, cũng còn tốt
Tống Đại Hành thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Tuổi còn nhỏ, lúc bố rời khỏi đây thì Thanh Nhàn cũng bằng tuổi cô bé."
“Mỹ Quyên, Thanh Nhàn, tôi sẽ bù đắp những gì tôi đã nợ bà và con suốt những năm qua với Phương Như."
Tống Thanh Nhàn nói: “Anh Diệp, anh ngồi đây uống trà trước đi, tôi nấu cơm trước.”
“Cái kia...!bố, con muốn ăn món thịt kho của bố làm.”
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui