Mọi người đều quỳ xuống để bày tỏ lòng biết ơn.
Độc Lang nói: “Được rồi đừng quỳ lạy nữa, cứ đi theo tôi đi, tôi không có thời gian ở đây dây dưa với các người.”
“Đúng, đi, đi!”
Dân trong thôn vội vã trở về nhà của họ mang theo con cái của họ và đi tìm Độc Lang.
Diệp Huyền Tần dẫn mọi người ra khỏi thôn gia súc.
Kế hoạch của Diệp Huyền Tần là đưa Tống Đại Hành đến gặp Tống Thanh Nhàn trước, sau đó tìm Vận Quốc của chính mình.
Trên đường đi thì Diệp Huyền Tần kể ngắn gọn tình hình của Tống Thanh Nhàn cho Tống Đại Hành nghe.
Để tìm được Tống Đại Hành, Tống Thanh Nhàn đã không ngại rời quê hương trà trộn bên ngoài, thường xuyên bị người ta bắt nạt.
Sau đó, Diệp Huyền Tần đã giúp cô ta diệt trừ một số kẻ thù và sắp xếp cho cô ta và người bạn thân nhất của cô là Hàn Tây Thi làm người phụ trách chi nhánh Tập đoàn Đạo Vương, cuối cùng thì điều kiện sống của cô ta cũng được cải thiện.
Sau khi nghe tình hình của Tống Thanh Nhàn thì Tống Đại Hành đã có những cảm xúc lẫn lộn và càng cảm thấy áy náy hơn.
“Haiz, tất cả đều là do tôi đã không chăm sóc tốt cho Thanh Nhàn nên mới khiến con bé chịu nhiều đau khổ như vậy.
Tôi sợ rằng kiếp này tôi sẽ không có cách nào bù đắp được cho con bé!”
Diệp Huyền Tần: “Đừng lo lắng, Thanh Nhàn sẽ hiểu cho ông thôi.
Cô ta biết rằng ông là một quân nhân và cô ta cũng đoán rằng ông mất tích vì ông đang làm nhiệm vụ cho đất nước”
Tống Đại Hành hít một hơi thật sâu: “Tôi cũng hy vọng như vậy.
Nhân tiện, cậu Diệp, vợ tôi, Lý Mỹ Quyên, bà ấy...!bà ấy...!vẫn còn sống đúng không?”
Diệp Huyền Tần nói: “Ông cứ yên tâm đi, bà ta và Tống Thanh Nhàn đang sống nương tựa lẫn nhau, sống rất tốt.”
Tống Đại Hành thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi ông ta thật sự lo lắng Diệp Huyền Tần sẽ đưa ra câu trả lời phủ định, như vậy thì ông ta nhất định sẽ chịu không nổi.
Diệp Huyền Tần nhanh chóng đưa họ đến trước cửa nhà của Tống Thanh Nhàn.
Dù bây giờ Tống Thanh Nhàn đã là chủ của công ty nhưng mà gia đình cô ta vẫn sống trong ngôi nhà cũ.
Diệp Huyền Tần nói với Tống Đại Hành: “Đi gõ cửa đi.”
Gần quê hương trái tim lại sinh ra lo sợ, Tống Đại Hành thậm chí không có đủ can đảm để gõ cửa vào lúc này.
Bất đắc dĩ nên Diệp Huyền Tần đành phải tự mình đi gõ cửa.
Nghe tiếng gõ cửa thì mẹ của Tống Thanh Nhàn là Lý Mỹ Quyên từ bên trong nói vọng ra: “Ai vậy?”
Diệp Huyền Tần: “Là tôi.”
“À, là Huyền Tần đã trở lại rồi sao.” Giọng Lý Mỹ Quyên đầy kinh hỉ, sau đó bà ta vội vàng đứng dậy mở cửa.
Cánh cửa mở ra, khi bà ta nhìn thấy Diệp Huyền Tần thì Lý Mỹ Quyền cảm thấy vô cùng thân thiết, bà ta thậm chí còn muốn ôm Diệp Huyền Tần một cái.
“Huyền Tân, cậu có thể tính là trở về rồi không, mấy ngày nay cậu không ở nhà làm trong nhà vắng vẻ nhiều.”
“Mau vào đi, đây đều là là bạn của cậu đúng không, hôm nay cứ ở nhà ăn tối đi.”
Lý Mỹ Quyên không nhận ra Tống Đại Hành.
E rằng cho dù bà ta nhìn Tống Đại Hành thấy quen mắt thì bà ta cũng không nghĩ ông ta chính là Tống Đại Hành.
Trong lòng Lý Mỹ Quyên thì Tống Đại Hành rất có thể đã chết ở bên ngoài, muốn trở về cũng không được.
Nhìn thấy sự nhiệt tình của Lý Mỹ Quyên dành cho Diệp Huyền Tần, và thậm chí coi anh như một nửa con trai của mình, Tống Đại Hành càng cảm thấy biết ơn Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần dẫn mọi người vào trong.
“Mời ngồi, mời ngồi.” Lý Mỹ Quyên nhiệt tình chào hỏi mọi người.
Mọi người đã vào chỗ ngồi, nhưng mà Tống Đại Hành không ngồi xuống, thay vào đó là dùng ánh mắt sáng rực nhìn căn nhà.
Cách bài trí của ngôi nhà vẫn giống như khi ông ta rời đi vào năm đó, ngay cả bức hình cả gia đình cũng được treo ở vị trí cũ, mới tinh như lúc ban đầu.
Nhìn thấy bức hình gia đình đó thì khỏe mắt Tống Đại Hành lại trở nên ươn ướt, ông ta muốn quay lại lúc đó biết bao nhiêu.
Thật không may, thời gian sẽ không quay ngược lại.
Lý Mỹ Quyên nhìn vị khách lạ mặt này rồi nói một cách thận trọng: “Ông này, mời ông ngồi..."
Tống Đại Hành chậm rãi quay người lại, nhìn Lý Mỹ Quyên, nước mắt vẫn luôn chảy dài: “Mỹ Quyên, là tôi đây...!tôi đã trở lại.”
"Hå?"
Lý Mỹ Quyên sững sờ một lúc rồi kinh ngạc nhìn Tống Đại Hành.
Sau đó, cả người bà ta run lên, nước mắt chực trào: “Là ông...!là...!ông “Ông chưa chết...!ông thật sự đã trở lại?”
“Tôi đây”
Tống Đại Hành nói: “Tôi thật sự đã trở lại.”
"A!"
Lý Mỹ Quyên đột nhiên hét lên một tiếng tan nát cõi lòng và sau đó ngã xuống đất.
.