**********
Chỉ những tướng sĩ cấp cao của Quân khu Bắc Cương mới đủ tư cách để ban hành lệnh Bắc Cương.
Đã là người một nhà, nên không có cớ gì mà Diệp Huyền Tần lại làm khó anh ta làm gì.
“Đứng lên rồi nói.”
“Cám ơn Thiếu chủ!”
Quyền Vương đứng dậy, nhìn vào sâu trong đôi mắt Diệp Huyền Tần, chứa đựng những tình cảm sâu sắc và cả sự kích động.
Diệp Huyền Tần: “Nói đi, anh là ai, sao lại phải bảo vệ Hoa Thiên Thành?”
Quyền Vương nói: “Thuộc hạ là đợt binh lính đầu tiên ở Quân khu Bắc Cương, là quân đoàn trưởng của binh đoàn Chiến Lang ở Bắc Cương, Độc Cô Cầu Bại!”
Hå?
Mọi người nhốn nháo.
Quân khu Bắc Cương được thành lập cách đây mười mấy năm, và người thành lập ra là một cường giả thần bí.
Về đợt binh lính đầu tiên ở Quân khu Bắc Cương, thông tin rất mù mờ, thậm chí danh tính của người tạo ra là tuyệt mật và không một ai biết.
Thật sự không ngờ rằng, ngày hôm nay họ lại được gặp tướng sĩ đợt đầu tiên của Quân khu Bắc Cương.
Độc Cô Cầu Bại là lão tiền bối của bọn họ, họ nhìn ông ta với một ánh mặt đầy thiện ý và tôn kính.
Diệp Huyền Tần cũng rất có hứng thú nói: “Ông là người thuộc đợt binh lính đầu tiên của Quân khu Bắc Cương, vậy tôi hỏi ông, ai là người đã lập ra quân khu này?”
Độc Cô Cầu Bại cung kính trả lời: “Thưa Thiếu chủ, người lập ra Quân khu Bắc Cương này chính là thầy của Thiếu chủ, Ông Tư Bạch!”
Về chuyện này, Diệp Huyền Tần cũng không lấy làm ngạc nhiên, vì anh cũng đã sớm đoán được, Quân khu Bắc Cương này là do chính Ông Tư Bạch thành lập.
Trên trời dưới đất này thì chỉ có ông ta mới làm ra được chuyện này.
Diệp Huyền Tần tiếp tục nói: “Nếu ông đã là thuộc hạ của thầy tôi, vậy tại sao ông không đi theo ông ta, mà lại ẩn náu ở đây, đúng là tham sống sợ chết!”
Quyền Vương Độc Cô Cầu Bại bỗng trở nên kích động: “Thiếu Chủ trách nhầm tồi rồi.
Không phải là tôi tham sống sợ chết.
Bao năm qua, tướng công luôn tâm niệm, làm việc chăm chỉ, không dám bất cẩn, và chỉ đợi chủ nhân trở về”
Diệp Huyền Tần nói: “ồ! Sứ mệnh không thể quên? Vậy tôi hỏi ông, sứ mệnh của ông là gì?”
Quyền Vương chững lại một chút, ông ta liếc nhìn Độc Lang và những người khác như muốn tránh sự hoài nghi.
Diệp Huyền Tần nói: “Ông không phải lo lắng, tất cả những người này đều là người thân cận của tôi, tuyệt đối không để lộ thông tin ra bên ngoài!”
Vậy được.
Quyền Vương nói: “Thiếu Chủ, dám hỏi cậu có biết quân viễn chinh phương Bắc không?”
Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Không biết!”
Quân viễn chinh phương Bắc, lần đầu tiên anh được nghe cái tên này.
Ông ta nhìn sang Độc Lang và những người khác: “Các người đã từng nghe qua chưa?”
Tất cả mọi người đều lắc đầu.
Diệp Huyền Tần ra lệnh cho ông ta.
“Ông nói một cách cặn kẽ cho tôi.”
Quyền Vương gật đầu, nói: “Quân viễn chinh phương Bắc là cái danh, ý chỉ đội quân viễn chinh chinh phạt phương bắc.”
Ánh mắt Quyền Vương hướng về phương bắc, ông ta như chìm sâu vào trong hoài niệm.
Nhìn về phía bắc, Diệp Huyền Tần bỗng xúc động, dường như anh cũng đang nghĩ về thứ gì đó.
Chiến thần Côn Luân không phải ở phương Bắc sao?
Đội quân viễn chinh phương Bắc, lẽ nào là đội đi theo thầy Ông Tư Bạch để chinh phục bí cảnh Côn Luân?
Sự tập trung của mọi người đổ dồn về Quyền Vương, và Quyền Vương bắt đầu nói về chuyện này.
Hóa ra khi còn trẻ Quyền Vương đã là một võ sĩ át chủ bài của hai miền Nam Bắc.
Phạm vi hoạt động chính của ông ta là ở nước ngoài, trăm trận trăm thắng, bất khả chiến bại và ông ta đã đạt được danh hiệu “Quyền Vương”.
Nhưng về sau gặp phải đối thủ mạnh hơn, tay chân bị đối thủ triệt hạ, sống dở chết dở.
Quan trọng là lúc này, chính Ông Tư Bạch đã cứu lấy một mạng của ông ta, kể từ đó ông ta đi theo phụ tòng Ông Tư Bạch.
Sau đó Ông Tư Bạch đã đưa Quyền Vương về Bắc Cương, lúc này, Ông Tư Bạch cùng với chín vị chỉ huy các đội quân cường giả khác nhau, thống nhất thành lập Quân khu Bắc Cương.
Sau hơn một năm phát triển, Quân khu Bắc Cương đã bắt đầu hình thành và đi vào ổn định.
Ông Tư Bạch đột nhiên dẫn mười thủ lĩnh quân đoàn, trong đó có Quyền Vương, đi về hướng Bắc, gọi là “Quân đội viễn chinh phương Bắc”.
Mười thủ lĩnh không thể lý giải được ý nghĩa của từ “viễn chinh phương Bắc”, nên đã hỏi Ông Tư Bạch.
Nhưng Ông Tư Bạch lại tránh đề cập đến chuyện này, vậy là Quân đội viễn chinh phương Bắc cũng khó lòng tránh khỏi những vướng mắc, nhiều nghi vấn trong lòng.
Quân đoàn viễn chinh phương Bắc, đã đi trong mười ngày, đến ngày cuối
.