Chiến Thần Phong Vân
Người dẫn đầu chính là cha của Lý Lặng, Lý Quốc
Đống.
Lý Quốc Đống là nguyên lão của ba Triều, đã từng giúp đỡ ba tổng thống tiền nhiệm và là người có công trong việc dựng nước.
Vì vậy ông ta là người rất quyền cao chức trọng ở Đại Hạ.
Lý Quốc Đống vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lý Lặng, ông ta lập tức lòng như dao cắt, đau đến nỗi muốn chết mà không được.
“Tĩnh à, con sao vậy?”
Lý Lặng yếu ớt nói: “Vua cha à… Cứu con...!Cứu con..."
Lý Quốc Đống vội vàng nói: "Lý Lặng à, con yên tâm, ngày hôm nay cho dù bố có liều cái thân già này thì bố cũng phải bảo vệ con.”
Độc Lang đi đến bên cạnh Diệp Huyền Tần, nói: “Anh à, em đưa ba tộc Lý Lặng đến rồi.” “Có cần giết chết bọn họ không?”
Giọng nói vô cùng kiêu ngạo vang lên.
Diệp Huyền Tần khoát khoát tay: “Cứ bình tĩnh,đừng sốt ruột.
“Vâng ạ." Độc Lang ngại ngùng đi đến một bên.
Lý Quốc Đồng nghiến chặt răng, nhìn chăm chăm vào Diệp Huyền Tần: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là Thần Soái.” “Thần Soái, nửa đêm nửa hôm cậu đến thăm Linh Quản Ti của tôi có chuyện gì vậy?”
Diệp Huyền Tần nói: “Tru diệt phản tặc.
Diệp Huyền Tần: “Xa tận chân trời, gần ngay trước måt."
Lý Quốc Đống nói: “Hả, phản tặc?” “Không biết kẻ phản tặc mà anh nói là ai?”
Lý Quốc Đống giận tím mặt: “Nói xằng nói bậy “Tôi là Nguyên Lão ba triều, đều cần cù tận tụy, cung phục cúi người hầu hạ thì sao có thể trở thành phản tặc được.
“Cậu nói như vậy là đang vu oan cho tôi, tôi nhất định sẽ tố cáo cậu tội vu oan hãm hại.” Diệp Huyền Tần nói: “Xin lỗi nhé, tôi không thể cho ông cơ hội này được.” “Bởi vì tôi vẫn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, vì vậy không thể cho các ông cơ hội đi tố cáo tôi.” “Bây giờ tôi phải chém các ông.
Diệp Huyền Tần phóng khí ra ngoài.
Khí thực thể hóa trở thành hình dạng của kiểm Long Vương.
Kiếm Long Vương vừa hiện lên.Dáng vẻ kiêu ngạo hung hăng của Lý Quốc Đống lập tức giảm đi vài phần.
Kiếm Long Vương có quyền hành động trước báo cáo sau.
Và nó cũng có tác dụng đối với Nguyên Lão ba triều.
Lý Quốc Đống nở nụ cười lạnh lùng: “Cậu nói tôi là kẻ phản tặc.” “Vậy thì được, cậu nói cho tôi biết xem tôi tạo phản ở chỗ nào?”
Diệp Huyền Tần nói: “Các ông tấn giữ Linh Quản Ti nhưng lại lấy quyền làm việc tư, bố trí linh vật ở Đại Hạ không công bằng.
“Ông giam thủ tự mình ăn cắp, tự mình mua bán linh dược rồi thu tiền lời.” “Bây giờ tôi còn nghi các ông cấu kết với Âm Ti giúp người xấu làm điều ác để chiếm lấy Vận Quốc Đại Hạ.
Nói láo!
Lý Quốc Đồng tức giận hét lên liên tục: “Nhà họ Lý tôi luôn trung thành với Đại Hạ, sống là người Đại Hạ chết cũng là quỷ của Đại Hạ.
Sao tôi có thể thông đồng với Âm Ty và hủy hoại Đại Hạ được?” “Ngày hôm nay nếu như cậu không đưa ra bằng chứng thì đừng trách lão già này mời tổng thống ra mặt trừng trị cậu”
Diệp Huyền Tẫn nở nụ cười lạnh lùng: “Xem biểu cảm của ông là đang chắc chắn tôi không đưa ra được bằng chứng?"Lý Quốc Đống nói: "Lão già này không thẹn với lương tâm nên đương nhiên không sợ cậu.” “Hay cho câu không thẹn với lương tâm." Diệp Huyền Tần giễu cợt: “Mở mắt nói láo mà cũng không ngại không không biết xấu hổ.”
Phi!
Độc Lang và Sát Lang không nhịn được mà mỉm cười.
Cho đến nay ở trước mặt bọn họ, Diệp Huyền Trần luôn làm dáng vẻ vô cùng nghiêm khắc đứng đắn.
Nhưng bọn họ không thể ngờ được ngày hôm nay anh lại mắng người bằng câu “Không biết xấu hổ ngượng ngùng.
Thật đúng là chuyện nực cười.
Diệp Huyền Tần nói: "Ra ngoài đi.”
Mọi người nghe thấy thì đều bối rối.
Ra ngoài cái gì?
Anh vừa dứt lời.
Một người vệ sĩ đứng bên cạnh Lý Quốc Đống đột nhiên nhảy ra khỏi đoàn người, quỳ lạy trước mặt Diệp Huyền Tần.
“Gián điệp Vũ Huân số 034 Bắc Cương cúi chào
Thần Soái.”
Cái gì!
Con người Lý Quốc Đông co lại, cơ thể hơi run rẩy “Gián điệp Thủ đô...!Đáng chết.
Vũ Huân, cậu là Giản điệp Thủ đô” “Uổng công tôi coi cậu là con nuôi mà bồi dưỡng,img
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...