Hai mẹ con Trần Hạ Lan phát hiện ra Chu Tuấn Bình trong nháy mắt.
Chỉ là, cả hai người họ rất tò mò, không biết tại sao khách VIP mà họ mời đến lại đi cùng Diệp Huyền Tần chứ.
Trong lòng Trần Uyên nổi lên một linh cảm vô hình: “Hạ Lan, con nói xem, chắc không phải là anh Tuấn Bình quen biết Diệp Huyền Tần đâu nhỉ.”
Trần Hạ Lan nói: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều quá rồi.”
“Chắc chắn Diệp Huyền Tần đã lấy lý do quen biết chúng ta để chủ động bắt chuyện với anh Tuấn Bình.”
“anh Tuấn Bình không hề biết rằng quan hệ của chúng ta và anh ta đã rạn nứt, thành ra anh ấy mới lịch sự trao đổi với bọn họ.”
Trần Uyên liền gật đầu: “Ừ, đúng, chắc chắn là như vậy.”
“Đi thôi, chúng ta đến đó nói rõ tình hình, nhất định không được để cho Diệp Huyền Tần chiếm được thiện cảm của anh Tuấn Bình mới được.”
Hai người họ vội vàng đi đến, theo sau họ là Từ Hiên Lâm và Từ Huy Hoàng.
Trần Uyên từ xa hét lên: “Anh Tuấn Bình, anh đã đến rồi sao, thứ lỗi cho tôi vì không kịp tiếp đón anh nhé.”
Từ Hiên Lâm cũng lấy lòng hết lời: “Anh Tuấn Bình, chúng tôi đã đặt sẵn phòng riêng rồi, chúng ta vào trong nói chuyện nhé.”
Chu Tuấn Bình gật đầu, nói với Diệp Huyền Tần: “Lão Diệp à, vậy tôi đến đó trước, chúng ta hẹn hôm khác gặp mặt nhé.”
Trần Uyên lập tức cảm thấy không vui.
Diệp Huyền Tần đã nói cái quái gì với Chu Tuấn Bình khiến Chu Tuấn Bình lầm tưởng rằng họ có quan hệ tốt với anh ta, mà lại đối xử với anh ta lịch sự như vậy chứ.
Trần Uyên vội vàng giải thích: “Anh Tuấn Bình, anh không cần để ý đến bọn họ đâu.
Anh ta đã nói gì mà có thể khiến anh lầm tưởng rằng quan hệ giữa nhà tôi và bọn họ rất tốt chứ?”
“Tôi nói thật với anh nhé, hai nhà chúng tôi là kẻ thù của nhau.”
Chu Tuấn Bình sửng sốt: “Kẻ thù sao?”
“Vậy thì ông Từ Hiên Lâm cũng….”
Ông nội của Diệp Huyền Tần, làm sao có thể đi cùng với kẻ thù của họ chứ?
Từ Hiên Lâm vội nói: “Do bọn họ bất trung, bất nghĩa, bất hiếu.
Chúng tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ rồi.”
Chu Tuấn Bình chợt hiểu ra: “À thì ra là như vậy.”
Trần Hạ Lan muốn thay mặt Chu Tuấn Bình ra mặt dọn dẹp Diệp Huyền Tần, nói: “Diệp Huyền Tần, anh cũng thật dũng cảm khi dám lừa dối anh Tuấn Bình.”
“Anh Tuấn Bình, những người như vậy thì nên bị pháp luật trừng trị!”
“Có cần tôi giúp anh Tuấn Bình gọi cảnh sát không?”
Chu Tuấn Bình lãnh đạm nói: “Ừm, vậy hãy gọi cảnh sát đi.”
“Vâng.” Trần Hạ Lan vui mừng khôn xiết.
Chu Tuấn Bình đổi giọng nói: “Đúng hơn là nên để cảnh sát bắt các người đi, để các người có thể nhớ mãi.”
Bàn tay đang nhấn số của Trần Hạ Lan run lên: “Anh Tuấn Bình, ý của anh là sao? Gọi cảnh sát bắt chúng tôi sao?”
Chu Tuấn Bình nói: “Ừm, người lừa gạt tôi chính là các người, không phải anh Diệp Huyền Tần.”
Trần Hạ Lan bối rối: “Anh Tuấn Bình, chúng tôi lừa gạt anh khi nào chứ?”
Chu Tuấn Bình nói: “Tôi đồng sẽ đi dự tiệc lần này là vì ông nội của anh Diệp Huyền Tần là Từ Hiên Lâm cũng có mặt ở đây.”
“Nhưng tôi không ngờ được rằng ông Từ Hiên Lâm đã đoạn tuyệt quan hệ với Diệp Huyền Tần!”
“Rõ ràng là các người biết được sự thật, nhưng lại giấu giếm, không nói cho tôi biết và làm lãng phí thời gian của tôi.
Đây không phải là tội lừa gạt hay sao?”
Trần Hạ Lan run giọng nói: “Nói như vậy thì anh đồng ý đến yến tiệc này để gặp mặt với Diệp Huyền Tần sao?
“Anh… anh có quen biết Diệp Huyền Tần sao?”
Chu Tuấn Bình: “Phí lời, Diệp Huyền Tần và tôi chính là bạn bè chí cốt!”
Bạn bè chí cốt!
Trần Hạ Lan tuyệt vọng lên tiếng!
Diệp Huyền Tần, một lần nữa lại là vì Diệp Huyền Tần!
Rốt cuộc còn có bao nhiêu thế lực đứng cùng phía người đàn ông này chứ.
Bây giờ anh ta hoàn toàn khác với người mà cô đã từng qua lại!
Tất cả điều kiện như năng lực, phẩm chất, nguồn tài chính và thậm chí cả phạm vi huyết thống đều chứng minh rằng anh chính là người đàn ông báu vật!
Thế nhưng, chính mình đã chọn cách chia tay…
Hối!
Hận!
Trần Uyên cũng không còn mặt mũi nào.
Nếu Diệp Huyền Tần vẫn là con rể của nhà mình, thì chắc chắn một trăm phần trăm anh sẽ hợp tác với Công ty dược Nhân Hòa.
Nhưng lúc đó vì lòng tham hơn một tỉ đồng mà bây giờ đã phá hỏng một đơn hàng hàng chục triệu thậm chí hàng trăm tỉ, nghìn tỉ!
Bị tổn thất hàng trăm tỉ, nghìn tỉ!
Chu Tuấn Bình lãnh đạm nói: “Mau cút đi, nếu không thì, đừng trách tôi tại sao lại gọi cảnh sát.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...