**********
Ông ta khó khăn lắm mới nói ra một câu: "Giết tôi đi..."
Diệp Huyền Tần nói: "Trước khi chưa tìm thấy Tiểu Quân Quân thì ông không thể chết và cũng không chết được."
Vương Lập Thành im lặng như thể đang nghĩ ngợi điều gì đó.
Rốt cuộc có nên mang sự thật nói ra hay không đây.
Bây giờ đối với ông ta mà nói điều hấp dẫn nhất chính là cái chết.
Chính lúc này phía trên núi đột nhiên vang lên một tràng tiếng bàn tán ồn ào.
Diệp Huyền Tần chau mày lại và đi đến phần mép núi nhìn xuống phía bên dưới.
Quân đoàn Thanh Long bảo vệ ngọn núi Thần đang xảy ra xung đột với một người xa lạ.
"Mọi người ở đây chờ, tôi đi xuống xem thử." Diệp
Huyền Tần dặn dò một câu rồi bay xuống phía dưới.Anh lướt nhìn phía hiện trường thì thấy đám người xa lạ kia và quân đoàn Thanh Long đang cãi nhau với thái độ hết sức kiêu ngạo
Chuyện gì thế?
Diệp Huyền Tần mở miệng hỏi.
Lão trưởng thôn cung kính bước lên nói: "Thần Soái, những người này muốn gặp ngài." "Tôi bảo họ đợi ở đây để tôi đi bẩm báo cho ngài một tiếng nhưng kết quả họ lại không đồng ý." "Họ cứ muốn xông vào, thậm chí còn ra tay với những người của chúng ta nữa
Diệp Huyền Tần gật gật đầu và vỗ vỗ vai của Lão trưởng thôn: "Làm tốt lắm." "Thần Soái, đã lâu không gặp rồi." Đám người xa lạ kia đột nhiên lên tiếng.
Diệp Huyền Tần dõi theo chỉ cảm thấy người đối diện có chút quen thuộc nhưng lại không nhớ nổi đã từng gặp qua ở đâu.
Diệp Huyền Tần hỏi: "Anh là ai, tại sao lại xông vào ngọn núi Thần."
Đối phương nói: "Thần Soái thật là quý nhân bận rộn nên mau quên quá.
"Tôi chính là Ti trưởng của Quản ti Linh ở Đại Hạ, Lý Lặng.
Một câu nói lập tức đánh thức người nghe, Diệp Huyền Tần cuối cùng cũng nhớ ra ông ta là ai rồi.
Quản ti Linh của Đại Hạ, tên như ý nghĩa, là bộ phận chuyên phụ trách quản lý linh dược của Đại Hạ.Diệp Huyền Tần đối với Quản ti Linh có ấn tượng rất không tốt.
Thứ nhất, mỗi năm Quản ti Linh đều nhận rất nhiều kinh phí của Đại Hạ nhưng họ chỉ nhận lấy tiền chứ không hề làm việc, rất hiếm khi đi tim kiếm linh dược.
Đại Hạ rộng lớn tài nguyên nhiều, phần lớn linh dược đều bị Âm Ti chiếm giữ hết, những linh được do Quản ti Linh phát hiện không đủ một phần mười trong số đó nữa.
Thậm chí còn không bằng người ngoài tình cờ phát hiện ra được rồi bị họ cưỡng chế xung vào công quỹ nhiều.
Thứ hai, tình trạng biển thủ trong Quản ti Linh là rất nghiêm trọng.
Diệp Huyền Tần không chỉ một lần điều tra được tình trạng người của Quản ti Linh lén lén lấy trộm linh dược bán ra ngoài.
Thứ ba, Quản ti Linh phân phối linh được rất không công bằng.
Số linh dược do Quản ti Linh quản lý phần lớn được chia cho những môn phái giàu có, vương công quý tộc ở Đại Hạ, chỉ có bốn năm phần linh dược là truyền vào tay của võ giả trong xã hội hoặc quân đội thôi.
Những tướng sĩ dưới trướng Diệp Huyền Tần mỗi năm bởi vì việc thiếu hụt linh dược mà tử vong không thể đếm sao cho hết.
Diệp Huyền Tần luôn mang món nợ này tính lênđầu Quản ti Linh, từ lâu anh đã muốn bắt chẹt Quản ti Linh rồi.
Chỉ có điều trong tay Quản ti Linh có quốc chủ lệnh do cựu quốc chủ tiền nhiệm ký nên đến Diệp Huyền Tần cũng không có quyền động vào họ.
Diệp Huyền Tần khó chịu nói: "Các ông đến đây làm gì!"
Quản ti Linh Lý Lặng nói: "Thần Soái, ngài đang nói đùa ở đây với tôi sao." "Ngài chắc chắn hiểu rất rõ mục đích lần này của tôi mà."
Diệp Huyền Tần bực mình nói: "Tôi không biết." "Có việc thì bẩm báo, không có việc gì thì rời khỏi, tôi không có thời gian tiêu tổn trên người các ông." "Được rồi." Quản ti Linh Lý Lặng nói: "Thế thì tôi nói thẳng vậy." "Chúng tôi đến để tiếp quản ngọn núi Thần này." "Ngọn núi Thần này hãy giao cho chúng tôi quản đi, không cần Thần Soái phải hao tổn tâm lực nữa."
Ông ta nói cái gì!
Diệp Huyền Tần dùng ánh mắt muốn ăn thịt người nhìn Quản ti Linh Lý Lặng.
Ngọn núi Thần này là anh và những tướng sĩ dưới trướng chiến đấu đẫm máu, không màng đến nguy hiểm tính mạng mà đánh về đấy.
Họ không giúp đỡ cũng thôi đi, bây giờ lại muốn đến giành thành quả lao động của anh sao!
Cho dù anh có đồng ý thì nhưng anh linh các