**********
Diệp Huyền Tần vẫn như cũ, cố chấp đi về phía trước.
Diệp Huyền Tẫn có thể cảm giác được, đối phương không nhẫn tâm hạ đòn sát thủ với chính mình, cho nên mới dám không sợ hãi.
Mới vừa đi được hai bước, phía trước lại có ánh sáng lóe lên, Diệp Huyền Tần chợt gia tăng
tốc độ.
Đệt!
Đối phương càng mắng ác hơn: “Ông đây bảo cậu dừng lại, nghe thấy không? Cậu tiếp tục đi về phía trước một bước nữa sẽ chết thật đó!"
Diệp Huyền Tần dừng lại, nhưng không phải vì nghe mệnh lệnh của đối phương, mà là anh đã đi đến chỗ ánh sáng.
Không xem không biết, vừa thấy đã bị dọa nhảy dựng.
Ở trên vách đá bên phải anh lại có một cánh cửa đá.
Cửa đá hình quả trứng, trên đó điêu khắc đồ án tinh xảo mỹ lệ, còn có ánh sáng phát ra từ trong khe cửa.
Hai bên phải trái cửa đá có không ít phù điêu tượng Phật, cực kỳ đẹp để tinh tế.
Bên trên còn có không ít màu sắc lưu lại, chỉ là thời gian đã lâu nên những màu sắc này đã bị oxy hóa.
Công trình này thực sự rất lớn, không phải một hai người có thể hoàn thành được.
Nhánh sông ngầm này từng có rất nhiều nhân loại ghé thăm?
Lòng tò mò của Diệp Huyền Tần càng tăng lên.
Anh duỗi tay đẩy cửa đá!
Đối phương lập tức giận hộc máu, mắng to: "Nhóc con, tôi dám cam đoan, cửa đá mà bị mở ra cậu sẽ chết chắc.
Lão đây không nói đùa với cậu đâu! Cậu tốt nhất nên lượng sức mình đi!"
Đối với sự ngăn cản và những lời chửi bởi của đối phương, Diệp Huyền Tần mắt điếc tai ngơ, tiếp tục mở cửa đá.
Cửa đá thật sự rất cồng kềnh, thân thể người phàm của Diệp Huyền Tân tổn sức của chín trâu hai hổ, cuối cùng mới đẩy ra được một khe hở nhỏ trên cửa đá.
Lập tức càng có nhiều ánh sáng hơn bằn ra từ trong động, cùng với một cảm giác...!Ấm áp.
Ảnh sáng này hẳn là toát ra từ đống lửa.
Anh ló đầu vào trong quan sát.
Phía sau cửa đá này là một đường hầm rất dài.
Bên đóng lửa có một người đang ngồi xổm.
Người nọ quay lưng về phía Diệp Huyền Trân, Diệp Huyền Tẫn không nhìn thấy rõ khuôn mặt kia.
Người vừa nói chuyện hắn chính là ông ta.
Quan sát trái phải, sau khi xác nhận không có nguy hiểm, lúc này Diệp Huyền Tần mới chui vào bên trong đường hầm: “Ông là ai? Đây rốt cuộc là nơi nào? Vì sao ông lại sống ở đây?”
Đối phương cười rất âm lãnh: “Nhóc con, lại đây nào.
Đã lâu rồi lão đây không ăn thịt người.
Lại đây, cho lão phu đánh chén một bữa ngon lành.”
Trong lòng Diệp Huyền Tân nhảy lộp bộp, lão quái này có thể sinh sống tại nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời này ngày qua ngày, ắt không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Mà hiện giờ căn cơ mình bị phế sạch, trở thành người thường, tuyệt đối không phải đối thủ của lão quái.
Ông ta thật sự có thể ăn chính mình.
Anh đứng tại chỗ do dự.
Có điều rất nhanh sau đó, anh vẫn hạ quyết tâm đi vào.
Nếu lão quái này muốn giết mình, ông ta đã sớm ra tay, không cần phải chờ tới tận bây giờ.
Hoặc là ông ta không có địch ý với mình, hoặc là bị cái gì hạn chế nên không thể làm tổn thương tới mình.
Nơi nguy hiểm nhất hay xuất hiện kỳ ngộ.
Nơi này khả năng cao có kỳ ngộ.
Là phúc không phải họa, là họa thì tránh không thoát.
Tiến lên!
Diệp Huyền Tần kiên định nên bước, bước từng bước vào bên trong.
Lão quái cười càng âm lãnh: “Nhóc con, cho cậu hai lựa chọn.
Cậu muốn bị hấp hay bị làm thành thịt kho tàu? Tôi tôn trọng suy nghĩ của cậu."
Diệp Huyền Tẫn không phản ứng với lão quái, chỉ nhìn xung quanh đầy cảnh giác.
Anh phát hiện đường hầm này dẫn tới một phần mộ.
Đây là một lăng mộ cổ?
Có thể tu sửa lăng mộ ngầm trong thủ đô, không phủ ắt quý.
Chẳng lẽ ông lão này là người canh giữ lăng mộ cổ? Ông lão vẫn đang lải nhải đe dọa Diệp Huyền Tần.