Bình thường bọn họ đóng cửa không ra ngoài, một lòng một hạ bảo vệ quốc chủ.
Bọn họ là vì những tình huống dự phòng như này mà tồn tại.
Môn chủ của Tứ Đại Môn Phiệt không có lỗ mãng khai chiến.
Hôm nay mục đích của bọn họ, không phải là tuyên chiến, mà là ép Đại Hạ giao ra quyền thống trị giới võ đạo.
Lấy được giới võ đạo, cũng đồng nghĩa với việc có được quân quyền, đến lúc đó quốc phủ sẽ tồn tại như một con rối.
Chung Thiên Thanh lạnh giọng nói: "Thanh Long, hôm nay chúng tôi muốn gặp mặt quốc chủ, bàn bạc chuyện quan trọng."
"Còn không mau chóng tránh ra." "Nếu làm lỡ chính sự, cậu không gánh nổi
trách nhiệm đâu!"
Thanh Long không thèm để ý Chung Thiên Thanh, Chung Thiên Thanh bây giờ có tâm của Tư Mã Chiêu, người người đều biết, ông ta còn không tin tưởng cả một cái dấu chấm dấu phẩy của đối phương.
Anh ta chỉ quay đầu lại, nhìn về phía hộ thành thủ vệ nói: "Hơn vạn hộ thành tinh nhuệ của Đại Hạ ta ở đâu!"
Có!
Hơn vạn tráng sĩ hộ thành đồng thanh hét lớn, chấn động trời cao!
Thanh Long: "Đã đến lúc đền ơn Đại Hạ rồi."
"Lấy xương máu của chúng ta, dựng lên bức màn bảo vệ Trường Thành."
"Tuân mệnh!" Hơn vạn tráng sĩ đáp!
Chung Thiên Thanh thở dài: "Thanh Long, tội gì chứ."
"Cậu rõ ràng biết cậu không phải đối thủ của
chúng tôi." "Cậu đây là đã bị đánh còn muốn qua sông
mà."
"Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, cho chúng tôi vào trong, tôi có thể hứa cho cậu một bước lên mây, liên tiếp tăng ba cấp!"
Thanh Long rút ra Thanh Long Đao, dưới ánh sáng mặt trời càng thêm rực rỡ sinh động!" "Người nào tự ý vào quốc phủ, giết không tha!" Chung Thiên Thanh lắc đầu: "Haiz, cho cậu một cơ hội rồi, cậu lại không trân trọng."
"Cậu sẽ hối hận đấy."
"Bớt phí lời đi, giết cho ta!"
Xông lên!
Trên nghìn tinh binh của Tứ Đại Môn Phiệt điên cuồng xông lên với hơn vạn tráng sĩ hộ thành.
Tứ Đại Môn chủ cũng đích thân ra tay, đổi
chiến với Tứ Đại Ngự Tiền Thị Vệ.
Số lượng tráng sĩ hộ thành tuy nhiều, hơn nữa luôn ở ben ngoài, cũng đều là cường giả.
Nhưng, đối mặt với hơn trăm tồn Cường giả cấp Vương, cùng vưới hơn nghìn tôn chiến thần cường giả, tráng sĩ hộ thành rõ là có ý chí nhưng không đủ sức mạnh.
Trước mặt thực lực mạnh mẽ thật sự, bất kì tấm lòng trung thành nào đi nữa, lấy thân bảo vệ thành đều chẳng ăn thua gì!
Tráng sĩ hộ thành bị đội tiến quân Môn Phi xông lên đánh vào từng lỗ hổng một.
Mắt thấy cửa thành sắp thất thủ, Tứ Đại Ngự Tiền Thị Vệ chỉ đành rút lui.
Vê.
Đây là một nỗi nhục của Tứ Đại Ngự Tiền Thị
Bọn họ và Tứ Đại môn chủ, vốn là thực lực ngang nhau, hôm nay lại phải bảo vệ tường thành, bị phân tâm khiến Tứ Đại Môn chủ làm trọng thương mấy lần.
Nhưng bọn họ vẫn chống đỡ nơi hiểm yếu
nhất.
Bởi vì bọn họ biết, bọn họ là tuyến phòng thủ cuối cùng của quốc phủ rồi, cũng là tuyến phòng thủ cuối cùng của Đại Hạ.
Trọng trách trên vai bọn họ quá lớn, buộc phải lấy mạng ra bảo vệ.
Hai bên đánh nhau kịch liệt, Chung Thiên Thanh lại đang đối phó đám người Thanh Long từng bước một.
"Thanh Long, đầu hàng đi, cậu biết rõ cậu không phải đối thủ của chúng tôi!"
"Đợi chúng tôi nắm được quyền lực võ đạo rồi, sẽ phong cậu làm anh hùng."
"Nếu không, chắc chắn cậu sẽ bị coi là loạn
thần tặc tử, bị người đời thóa mạ!"
"Đây là cơ hội cuối cùng của cậu, nếu còn không biết tốt xấu, tôi chắc chắn sẽ tru di cửu tộc nhà cậu!"
Thanh Long nhổ lên mặt Chung Thiên Thanh một bãi nước bọt nhiễm máu, tức giận mắng chửi liên tiếp.
"Hối lộ Ngự Tiền Thị Vệ, theo luật thép của Đại