Các món ăn trên bàn đẹp mắt, ngon miệng lại ấm cúng.
Từ Lam Khiết còn chuẩn bị thêm một bình rượu vang.
Diệp Niệm Quân ngồi trên ghế bên bàn ăn nhưng lại không tập trung sự chú ý vào các món ăn trên bàn mà lại nhìn chằm chằm ra cửa.
Diệp Huyền Tần vừa quay về là Diệp Niệm Quân liền nhúc nhích người, leo xuống khỏi ghế và chạy về phía Diệp Huyền Tần.
“Bố đã về rồi, bố đã về rồi.”
“Mẹ, ăn cơm thôi.”
Diệp Huyền Tần âu yếm bế Diệp Niệm Quân lên và nói: “Nào, Tiểu Quân Quân, ăn cơm thôi.”
Bữa cơm đoàn viên đơn giản mà ấm áp, có một hương vị rất đặc biệt.
Sáng sớm hôm sau, Từ Lam Khiết chuẩn bị sẵn bữa sáng rồi đến tập đoàn Diệp Linh làm việc.
Diệp Huyền Tần đích thân mặc áo quần, rửa mặt, chải tóc cho Diệp Niệm Quân và ăn cơm với cô bé, đối với anh mà nói thì làm tất cả những điều này đều là đang hưởng thụ.
Sau khi ăn sáng xong, Diệp Huyền Trân đích thân đưa Diệp Niệm Quân đến trường.
Diệp Niệm Quân nói với vẻ mặt rất hài lòng: “Bố, Quân Quân muốn xin bố một chuyện.”
Diệp Huyền Tần mỉm cười hiền hòa và nói: “Quân Quân nói đi, tất cả những yêu cầu của con bố đều sẽ đồng ý hết.”
Diệp Niệm Quân nói: “Mỗi tháng bố có thể dành ra một ngày như hôm nay để ở bên Quân Quân không?”
“Quân Quân nhớ bố”
Mũi Diệp Huyền Tần cay xè, vốn dĩ đó chỉ là một chuyện nhỏ nhặt bình thường nhưng trong lòng của Diệp Niệm Quân thì đó lại là một yêu cầu rất lớn lao.
Là anh đã không làm hết trách nhiệm của một người bố.
Diệp Huyền Tần bất giác nắm lấy cánh tay bé nhỏ của Diệp Niệm Quân và nói: “Được, bố hứa với con.”
“Hơn nữa, bố còn hứa với con, đợi bố làm xong việc, sau này bố sẽ ở bên con cả ngày, có được không nào?”
“Được!”
Diệp Niệm Quân nở nụ cười đầy hạnh phúc trên mặt.
Chưa bao lâu, họ đã tới trường mầm non.
Diệp Huyền Tần tiễn Diệp Niệm Quân đến cổng trường, nhìn theo bóng lưng của cô bé, đứng một lúc lâu vẫn chưa rời khỏi.
Không nỡ.
Chuyện khiến Diệp Huyền Tần không thể nào ngờ đến là chưa được một lúc thì Diệp Niệm Quân đã vừa khóc vừa từ sân trường mầm non chạy ra lại.
Diệp Huyền Tần thấy Diệp Niệm Quân khóc rất đau lòng thì thấy lòng đau thắt.
Anh vội vã chạy về trước, bế Diệp Niệm Quân lên và nói: “Quân Quân, sao con lại khóc?”
Diệp Niệm Quân tủi thân nói: “Bố, nói thật lòng, Quân Quân không thể đi học nữa, huhu.
“Có phải Quân Quân đã làm sai gì rồi không?” Không thể đi học nữa?
Diệp Huyền Tần nhíu chặt mày lại, sao lại không thể đi học nữa?
Anh vội an ủi Diệp Niệm Quân: “Quân Quân đừng khóc, bố nghĩ chắc cô giáo chỉ đang nói đùa với Quân Quân thôi.”
“Đi, bố dắt con đi hỏi cô giáo thử.”
“Được.”
Diệp Niệm Quân nghẹn ngào đáp lại.
Diệp Huyền Tân bế Diệp Niệm Quân lên, đi thẳng đến văn phòng hiệu trưởng.
Hiệu trưởng là một phụ nữ trung niên, bà ấy đang ngồi gọi điện thoại.
Bà ấy nhìn thấy Diệp Huyền Tần thì chỉ khó chịu liếc anh một cái rồi sau đó tiếp tục lo nói chuyện điện thoại của mình.
Nếu như là thường ngày thì Diệp Huyền Trân đã sớm nổi điên lên rồi.
Nhưng bây giờ có Diệp Niệm Quân ở đây, anh không muốn làm Diệp Niệm Quân sợ, để cô bé có ấn tượng không tốt nên anh đã cố kiềm nén cơn tức giận lại, bế Diệp Niệm Quân đứng bên cạnh cho.
Nhưng không ngờ hiệu trưởng lại nói chuyện điện thoại mãi không thôi, mười mấy phút trôi qua rồi mà vẫn chưa định dừng lại.
Cuối cùng Diệp Huyền Tần cũng không thể kiên nhẫn thêm được nữa.
Anh búng nhẹ ngón tay, một kim châm bạc bắn chuẩn xác vào dây điện thoại.
Hiệu trưởng không hề để ý thấy động tác nhỏ đó của Diệp Huyền Tần, bà ấy lẩm bẩm mắng một câu “Điện tín đáng chết, cứ đứt mạng riết”, sau đó đặt điện thoại xuống và nhìn vê phía Diệp Niệm Quân.
“Sao trò lại quay lại đây nữa? Chẳng phải đã nói với trò là trò đã bị đuổi học rồi sao?”
Diệp Huyền Tần hỏi: “Xin hỏi sao cô lại muốn xóa học bạ của con gái tôi?”
Hiệu trưởng nói: “Đạo đức, trí tuệ, tố chất cơ thể, năng lực thẩm mỹ của con gái anh, thứ nào cũng kém hết, vốn dĩ không hợp đi học.”
“Để nó đi học thì chỉ là lãng phí tài nguyên của xã hội, lãng phí tiên bạc của nhà anh thôi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...