Chiến Thần Phong Vân
Sát Lang cau mày: “Ông đây không còn rượu nữa thế nhưng ông đây có hai món này.”
“Ngài phụ tá, mau đem hai con thỏ tới cho ông đây!”
“Hôm nay chúng ta sẽ nướng thỏ ăn.”
Diệp Huyền Tần dửng dưng đáp lại: “Từ khi rời khỏi Bắc Cương, thật sự thì đã rất lâu rồi chưa được ăn thỏ do chính tay Sát Lang nướng”
Sát Lang lên tiếng: “Lão quốc tướng quân, tới đây uống một chút đi.”
Lúc này, sắc mặt của lão quốc tướng quân vô cùng ủ rũ.
Uống, uống cái đầu cậu đấy!
Ông đây đang không biết sống chết ra sao đây này!
Núi Trung Nam này được ngăn cách với bên ngoài, vô cùng ít khi bị loài người đến quấy rầy, hệ sinh thái ở đây vô cùng cân bằng.
Gà rừng hay thỏ rừng đều chạy tán loạn ở khắp nơi.
Vì thế vị phụ tá chỉ cần hai lần thì đã bắt được hai con thỏ rừng và một con gà rừng.
Sát Lang tự mình chế biến, nhanh chóng mổ bụng, nhổ lông của thỏ rừng và gà rừng rồi lấy hết nội tạng ra ngoài.
Ngay sau đó anh ta bắt đầu ướp nước sốt mà mình đã chuẩn bị từ trước, rồi thả vào đống lửa nướng lên.
Không bao lâu sau, thỏ rừng và gà rừng nhanh chóng chính, bên ngoài cháy giòn bên trong thì lại mềm, nước sốt ướp vô cùng tuyệt vời.
Mùi thịt nướng nhanh chóng lan tỏa khắp nơi, thậm chí còn truyền thẳng vào nơi sâu nhất trong môn phiệt Chung Thị.
Sát Lang tiện tay ném một con thỏ cho vị phụ tả kia: “Thưởng cho các anh em.” Vị sĩ quan kia nuốt nước bọt một cái, trả lời: “Cảm ơn anh Lang.”
Độc Lang xé một cái chân thỏ, sau đó quay sang đưa cho Diệp Huyền Tần: “Anh, anh nếm thử một chút đi.”
Diệp Huyền Tẫn nhận lấy rồi cắn một miếng: “Ừ, tay nghề có tiến bộ đấy!”
Đó là đương nhiên rồi! Sát Lang đắc ý cười to.
Ba người uống một ngụm rượu rồi lại ăn một miếng thịt, uống vô cùng nhiều.
Bọn họ đã sớm không quan tâm gì tới tình hình phía sau.
Am! Am!
Giữa không trung nhanh chóng truyền tới tiếng động cơ trực thăng.
Ngay sau đó, một nhóm gồm năm người nhanh chóng tung dù đáp xuống mặt đất.
Năm người này giống hệt như người của môn phiệt Chung Thị, đều mặt những kiểu quần áo từ thời xưa.
Thế nhưng trên ngực bọn họ lại viết một chữ “Long” vô cùng lớn.
Nếu là người có hiểu biết sâu rộng vậy thì chỉ cần nhìn một cái là có thể biết được bọn họ chính là môn phiệt khác trong tứ đại môn phiệt, cũng ẩn dật như môn phiệt Chung Thị, đó chính là môn phiệt Long Thị.
Không còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ chính là người được môn phiệt Long Thị phải tới để gây áp lực cho Diệp Huyền Tần.
Sứ giả nhà họ Long vừa đáp xuống mặt đất đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Bọn họ chưa từng nghĩ tới có một người nào bên ngoài dám chém chết người của tứ đại môn phiệt, hơn nữa còn chém giết nhiều đến như thế.
Điều gây kinh hãi nhất chính là hung thủ lại chẳng hề sợ hãi chút nào, ngược lại còn ăn thịt, uống rượu vô cùng vui vẻ.
rồi!
Xem ra mấy người này đang tự tìm chỗ chết Sứ giả nhà họ Long nhanh chóng thu hồi sự ưu tư, rồi quay sang quát về phía đám người Diệp Huyền Tần: “Sứ giả của môn phiệt Long Thị tới!”
“Các người còn không mau quỳ xuống nhận lệnh.”
Ba người Diệp Huyền Tần đang thưởng thức rượu ngon vì thế chẳng để tâm đến đối phương đang nói gì.
Sứ giả nhà họ Long cảm thấy vô cùng tức giận: “Thần Soái, mau quỳ xuống nhận lệnh!”
“Này!” Độc Lang không nhịn được liếc mắt nhìn sứ giả nhà họ Long: “Mau câm miệng lại cho ông!”
“Dám gây nhiều khi ông đây đang vui vẻ, coi chừng ông lột da bây giờ!: Sứ giả nhà họ Long cảm thấy tức giận hơn.
Cho dù người đứng đầu Đại Hạ có mặt ở đây cũng phải nể mặt ông ta nữa đấy!
Thế mà cái tên nhóc Độc Lang này lại dám tuyên bố sẽ lột da ông ta, đây đúng là một sự sỉ nhục với môn phiệt Long Thịt Không một ai có thể nhịn nổi!
Sứ giả nhà họ Long tức giận lên tiếng: “Tôi cho các người một cơ hội cuối cùng, mau quỷ xuống nhận lệnh.
“Nếu không môn phiệt Long Thị sẽ nhanh chóng điều người tới, tiêu diệt hết đám tép riu các người đấy!”
Tôi vô cùng…
Độc Lang tức giận: “Nghe không hiểu tiếng người có phải không?”
“Mau câm miệng lại cho tôi!”
“Đây là do ông ép tôi phải lột da ông ra đấy!
Đừng trách tôi độc ác đấy nhé!”
Vừa nói, Độc Lang nhanh chóng cầm lấy một con dao găm, sau đó từng bước từng bước đi về phía sứ giả nhà họ Long.
Lão quốc tướng quân cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, đắc tội môn phiệt Chung Thị thì còn có thể nói được.
Nhưng nếu còn dám chọc giận môn phiệt Long Thị vậy thì khi hai môn phiên liên thủ sẽ gây ra một tai họa vô cùng lớn đấy!
Lão quốc tướng quân vội vàng lên tiếng: “Thần Soái, bảo Độc Lang dừng tay đi! Không thể mắc thêm sai lầm nữa đâu!”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...