Diệp Huyền Tần lại cẩn thận nhìn thêm một lần nữa, sau đó anh lập tức nhận ra.
Cô gái này đúng là người quen cũ của anh.
Đã từng là bạn học cùng, tên là Phạm Vân Hà.
Hơn nữa, hai người còn từng có một đoạn “nghiệt duyên” nữa.
Hồi học cấp ba, Phạm Vân Hà là hoa hậu giảng đường nổi tiếng khắp cả trường, người theo đuổi có thể xếp thành một đại đội.
Có điều, Phạm Vân Hà này kiêu ngạo, yêu cầu cao, lòng dạ hẹp hòi, chỉ chơi chung với đám cậu ấm con nhà giàu thôi.
Hơn nữa còn thường xuyên châm chọc khiêu khích đám bạn học nhà nghèo.
Lúc ấy không biết bạn học nào bị coi thường, đã dùng danh nghĩa của Diệp Huyền Tần viết cho Phạm Vân Hà một lá thư tình.
Chuyện này đã chọc tức Phạm Vân Hà.
Cô ta còn đọc thư tình trước mặt mọi người, còn tuyên bố gặp Diệp Huyền Tần một lần sẽ đánh một lần, còn hung hăng làm nhục anh.
Lúc ấy, Diệp Huyền Tần là đứa con bị vứt bỏ của nhà họ Diệp, thường xuyên bữa đói bữa no.
Phạm Vân Hà cảm thấy loại người này dám viết thư tình cho cô ta, đúng là đang nhục nhã cô ta.
Sau chuyện kia, Diệp Huyền Tần càng tự ti hơn, càng không dám ngẩng đầu nhìn người khác.
Sau này, khi biết Diệp Huyền Tần bị bắt vào tù, xuất phát từ tâm lý trả thù, Phạm Vân Hà còn rêu rao khắp nơi, khiến cho tất cả học sinh trong trường đều biết.
Không ngờ, sau bao nhiêu năm tốt nghiệp, lại có duyên gặp lại.
Bây giờ, cả người Phạm Vân Hà đều dùng hàng hiệu, xem ra lăn lộn không tệ lắm.
Diệp Huyền Tần nói: “Cô là Phạm Vân Hà nhỉ.”
Phạm Vân Hà cười nói: “Xem ra cậu vào tù mấy năm cũng không bị ngu đi, vẫn còn nhớ tôi.”
Diệp Huyền Tần nhíu mày.
Cô ả này tính tình xấu như chó vậy, chuyên môn khinh thường người khác, lại còn thích chọc vào chỗ đau của người ta.
Phạm Vân Hà nói tiếp: “Đi, đỗ xe của tôi cho tốt, sẽ không thiếu tiền boa của cậu đâu.”
Diệp Huyền Tần: “Tôi không phải kẻ đỗ xe cho người khác.”
Phạm Vân Hà: “Không phải đến làm đỗ xe cho khách, vậy cậu tới đây làm gì? Muốn không làm mà vẫn có ăn à.”
Diệp Huyền Tần hỏi ngược lại: “Vậy cô đến đây là làm gì?”
Phạm Vân Hà lập tức tỏ ra đắc ý: “Tôi là quản lý chi nhanh Thủy Cung, có được một phần trăm cổ phần Khách sạn Thủy Cung này.”
“Có một ông chủ lớn muốn thu mua cổ phần của tôi, tôi đến đây để ký hợp đồng.”
“Này, nói thật với cậu.
Thật ra người muốn thu mua Thủy Cung, là bạn trai của tôi đấy.”
Diệp Huyền Tần cạn lời.
Vì thỏa mãn lòng hư vinh, cô gái này đúng là không biết chừng mực.
Ngay cả chuyện trâu bò thế này cũng chém gió được.
Rõ ràng là tôi muốn thu mua Thủy Cung, sao lại biến thành bạn trai của cô rồi.
Diệp Huyền Tần không muốn nói nhảm với cô ta nữa, anh trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Đi thôi, chúng ta đi ký hợp đồng.”
“Cái gì?” Phạm Vân Hà hơi sửng sốt: “Cậu nói gì cơ? Cậu muốn ký hợp dồng với tôi?”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đúng, là tôi muốn thu mua cổ phần của cô.”
Ha ha!
Phạm Vân Hà cười như điên, cảnh xuân như ẩn như hiện: “Diệp Huyền Tần, cậu cũng biết khoác lác từ bao giờ thế?”
“Dựa vào cậu, còn thu mua cổ phần của tôi? Cậu có thể nuôi sống bản thân đã không tệ rồi.”
“Một phần trăm cổ phần công ty của tôi, cũng có giá trị mấy nghìn tỷ, một người bảo vệ nho nhỏ như vậy, có đủ một trăm triệu không?”
Diệp Huyền Tần nhún vai: “Là do cô khoác lác trước đó chứ.”
Phạm Vân Hà lập tức nổi giận: “Mẹ kiếp, một thằng bảo vệ quèn như cậu còn dám khoác lác.”
Diệp Huyền Tần: “Cô nói là bạn trai cô thu mua Thủy Cung, đây không phải nói khoác sao?”
Phạm Vân Hà: “Tôi nói đúng sự thật, chính là bạn trai tôi muốn thu mua Thủy Cung.”
Nhưng đúng lúc này, lại có vài chiếc xe nữa dừng ngay trước mặt bọn họ,
Có bảy người cả trai lẫn gái từ trên xe bước xuống, rồi bọn họ đi đến trước mặt Phạm Vân Hà.
“Phạm Vân Hà, cô đến sớm thế.”
“Đứng ở cửa ra vào làm gì thế, chúng ta nhanh chóng vào trong ký hợp đồng đi.”
“Hiện giờ tôi không thể chờ nổi muốn nhìn thử xem rốt cuộc là ông chủ lớn nào muốn thu mua Thủy Cung đây.”
“Tôi đã nói trước rồi đó, nếu ông chủ lớn kia dưới năm mươi tuổi, thì chính là của tôi, mọi người đừng tranh với tôi nhé.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...