Chiến Thần Phong Vân
Lão quốc tướng quân nói: “Chuyện này liên quan đến thể diện của Đại Hạ nên vẫn hy vọng mấy vị có thể tự mình ra tay" “Điều đó là đương nhiên." Diệp Huyền Tần gật đầu.
Chiến thần Côn Lôn nói: "Cựu bộ trưởng, tôi có một yêu cầu." “Nếu như tôi có thể chém giết được kẻ địch xâm lược thì tôi có thể xin vài viên linh thạch chứ."
Cựu bộ trưởng nói: “Tất nhiên là có thể "
Chiến thần Côn Lôn ngay lập tức bày tỏ thái độ: "Chiến thần Côn Lôn tôi nguyện theo sự lãnh đạo, bằng mọi giá giết được kẻ địch quốc gia!"
Ông ta xoay người rời đi.
Về phần tập đoàn Chân Vương.
Ông ta cũng không ôm một chút hy vọng gì có thể lấy lại được.
Bây giờ ông ta không hiểu nổi tại sao Diệp Huyền Tan lại coi trọng tập đoàn Chân Vương, thậm chí không ngại để mình và Hắc Bao Công liều mạng.
Thần soái như anh cũng không tránh khỏi thế tục, quyết định chết vì tiền của sao?
Cựu bộ trường ý vị sâu xa nhìn Diệp Huyền Tần: “Cậu Diệp, hãy nói chuyện riêng với tôi.
Diệp Huyền Tần gật đầu, đi cùng cựu bộ trường vào trong một phòng làm việc ở bên cạnh.
Cựu bộ trưởng nói: "Cậu Diệp, cậu có biết tổng the vì sao lại muốn cậu giấu kín thực lực thật sự không?"
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đương nhiên biết." “Tổng thống nói với tôi, nói rằng nước Mỹ có một tiểu đội sát thủ đã nhắm vào tôi và cấp quản lý cao nhất của Đại Hạ “Bọn họ chính là uy hiếp lớn nhất đối với Đại Hạ.
“Tổng thống bảo tôi làm một kẻ bỏ đi, hấp dẫn tiểu đội sát thủ kia đến giết chết tôi, sau đó tôi sẽ giết hai bon ho."
Cựu bộ trường gật đầu: "Không sai." “Tổng thống cực kỳ hoài nghĩ kẻ lần này giết chết bộ trưởng chính là tiểu đội sát thủ kia “Mục tiêu tiếp theo của tiểu đội sát thủ rất có thể là câu “Cậu nhất định phải chú ý an toàn"
Diệp Huyền Tần gật đầu: "Cuối cùng cũng đợi được bọn họ rồi.” “Đợi tiêu diệt bọn họ, tôi có thể thể hiện được thực lực thật sự của tôi.”
Cựu bộ trường nói: “Không sai." "Một khi tiêu diệt được sự uy hiếp này, cậu vẫn là sống lưng của một nước, thần soái" “Không, đến lúc đó thân phận của cậu là cường giả cấp Vương đứng đầu của Đại Hạ và cũng sẽ công bố ra ngoài." “Đến lúc đó, cậu sẽ là Long Vương."
Diệp Huyền Tần xua tay: “Đối với tôi những danh hiệu này giống như là mây trôi, chẳng nói thì hơn.”
Cựu bộ trường bỗng nhiên muốn nói lại dừng lại không nói.
Diệp Huyền Tần: "Cựu bộ trưởng có phải có nỗi niềm khó nói gì không? Cứ nói đi không sao cả."
Cựu bộ trưởng nói: “Nhóm sát thủ kia, chúng tôi gọi là tiểu đội sát thủ ma quỷ" “Bởi vì bọn họ đến và đi đều không có dấu vết, căn bản là không nắm được tung tích của bọn họ “Mục tiêu đánh giết tiếp theo của bọn họ có thể là cậu và cũng có thể là lãnh đạo cao cấp khác của Đại Ha." “Bảo vệ những nhân viên của những lãnh đạo cao cấp kia, vô cùng không đủ, vì vậy tôi muốn mượn mấy cao thủ từ chỗ của thần soái cậu, vẫn hy vọng thần soái chấp thuận"
Diệp Huyền Tần nhanh như chớp đáp ứng: “Những lãnh đạo cao cấp của Đại Hạ, đều là nhân tài của Đại Hạ chúng ta." “Đó là sự chân thành của bọn họ với Đại Hạ, bọn họ tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.
“Việc bảo vệ bọn họ là chuyện hiển nhiên" “Bất cứ thuộc hạ nào của tôi, cựu bộ trưởng cử việc điều phải đi."
Cựu bộ trường nói: “Cho tôi mượn Hắc Bao Công và ông Sở là đủ rồi."
Diệp Huyền Tấn: “Không vấn đề gì.
Hai người xuống lầu.
Diệp Huyền Tần nói với ông Sở và Hắc Bao Công xÔng Sở, Hắc Bao Công, hai người khoảng thời gian này sẽ nghe theo sự sai khiến của cựu bộ trưởng
Về mặt của Hắc Bao Công hiện ra vẻ không vui.
“Anh, em khó khăn lắm mới trở về, còn muốn say sưa một trận với anh đấy "Chúng ta vừa mới gặp mặt, anh lại ném em đi, không biết ngượng sao?"
Diệp Huyền Tần: "Khốn nạn, việc nước quan trọng hon."
Vẻ mặt Hắc Bao Công vẫn không tình nguyện như cũ: "Anh, nói thật lòng, em vội vàng trở về như vậy chủ yếu vẫn là muốn bảo vệ an toàn cho anh.
" “Em biết tình hình của anh, bây giờ anh vốn căn bản là cố gắng vô dụng...
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...