Từ Lam khiết và Từ Nam Huyền nhịn không được cười một tiếng.
Sắc mặt Trần Hạ Lan đỏ bừng: “Hừ, để cho các cô cứng miệng một lát.
Lát nữa chồng tôi chiến thắng Tướng Quân Maipis, Diệp Huyền Tần phải thực hiện ước định, làm người ủng hộ tuyệt đối của chồng tôi.”
“Đến lúc đó tôi trước sẽ bắt các cô tự tát vào mặt xin lỗi, sau đó giao Tập đoàn Diệp Linh cho tôi.”
Trình Hạ Vũ: “Ha ha, tốt nhất cô nên cầu nguyện Thiên Hành Kiện đừng bị người ta đánh chết là được.
Triệu Mẫn cũng phản bác: “Câm miệng lại “
“Anh Thiên có thể đánh bại tướng quân Maipis một lần, tự nhiên cũng có thể đánh bại anh ta lần thứ hai.
Tôi tin tưởng anh Thiên khẳng định có thể đánh thắng, tăng thêm mặt mũi cho Đại Hạ” Trình Hà Vũ: “Có tính là cái gì.
Cũng chỉ là một chân chó của người ta mà thôi, cô không có tư cách nói chuyện với chúng tôi”
Triệu Mẫn cười ha hả “Chân chó thì sao vậy? Thân phận cô Trần cao quý, có thể làm chân chó của cô ấy là vinh hạnh của tôi.
Cô có biết sự lựa chọn đúng đắn nhất mà tôi đã làm trong cuộc sống của tôi là gì không? Đó chính là rời khỏi tập đoàn Diệp Linh, đầu hàng Cô Trần.
Nếu như bây giờ tôi còn ở tập đoàn Diệp Linh, cũng chính là nhân viên thấp kém, tuyệt đối không có hy vọng xuất hiện trên quần đảo này.”
“Bây giờ cô cũng không có tư cách xuất hiện ở chỗ này.” Một âm thanh thô ráp cứng rắn, từ phía sau Triệu Mẫn truyền đến.
Triệu Mẫn Kinh quay đầu lại nhìn,
Không nghĩ tới là Tướng quân Độc Lang tới.
Triệu Mẫn không tự chủ được tim đập điên cuồng, chột dạ sợ hãi.
Ngày đó trong khi phá dỡ tập đoàn Diệp Linh, cô ta đã tận mắt nhìn thấy Độc Lang ngang ngược bá đạo, một lời không hợp có thể giết chết ba người bộ phận thi hành án.
Sự ngang ngược của Độc tự Lang đã để lại cho cô là một cái bóng ma tâm lý sâu sắc.
Độc Lang lạnh lùng nói: “Còn không mau cút đi
Triệu Mẫn không cam lòng, vẫn kiên trì nói: “Tôi là người bên cạnh của vợ Thần Soái, muốn hầu hạ vợ của Thần Soái.
Nếu anh đuổi tôi đi, cũng chính là xúc phạm đến Vợ của Thần Soái.”
Độc tự Lang quân thậm chí còn tức giận hơn, trong lòng anh ta, dưới bầu trời chỉ có một thần soái, chính là Diệp Huyền Tần.
Triệu Mẫn nói Trần Hạ Lan là vợ của thần soái, là chọc đến điểm giới hạn của anh ta.
Hai mắt anh ta đỏ tươi nhìn Trần Hạ Lan: “Cái gì mà chó mà vợ của Thần Soái, trong lòng tôi chính là cái rắm.
Nếu cô dám thả nửa cái rắm, tôi sẽ ném ra ngoài.”
Trần Hạ Lan vốn còn muốn thay Triệu Mẫn ra mặt, nhưng nhìn thái độ của Độc Lang dứt khoát như thế, cho nên nói đến bên miệng lại nuốt trở về.
Người ngốc nghếch này, thật dám ném cô ta ra ngoài, đến lúc đó mặt mũi cô cũng mất hết.
Trong lòng Triệu Mẫn lạnh lẽo một chút, có vẻ như nơi này không thể chịu đựng được cô ta, cho nên bắt đắc dĩ thở dài, xoay người muốn rời đi.
“Đứng lại!” Không nghĩ tới Độc Lang lại gọi cô ta lai.
“Còn có việc gì nữa?” Triệu Mẫn cẩn thận hỏi.
Độc Lang nói: “Tôi bỗng nhiên nhớ ra, là có dẫn dầu những người phản bội Tập đoàn Diệp Linh đi.”
Triệu Mẫn ấp ủng nói: “Tôi… Tôi chỉ là nhảy việc bình thường, sao có thể coi như là phản bội…”
Thế nhưng, Độc Lang cũng sẽ không quan tâm những thứ này.
Anh ta nắm lấy cổ áo của Triệu Mẫn sau đó ném cô ta ra ngoài.
Triệu Mẫn từ đình đảo, bay vào đại dương.
Độc Lang hận nhất chính là kẻ phản bội.
Người quan sát bên ngoài đều có chút mông lung.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Làm thế nào ai đó “bay” vào biển từ khu vực VIP.
Trình Hạ Vũ đắc ý vui vẻ nói: “Chậc chậc, anh Lang rất tốt.”
Cô ta đi rồi, nơi này yên tĩnh hằn.
Nếu có thể đưa thêm người này ném xuống là tốt nhất.
Ánh mắt Độc Lang lại rơi vào trên người Trần Hạ Lan.
Trần Hạ Lan sợ hãi cả người run lên.
Một linh cảm lo lắng dâng lên trong lòng cô ta.
Ngay tại thời điểm quan trọng này,
Trận doanh Đại Hạ bằng nhiên truyền đến một trận hoạn hộ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...