“Nói đi, chủ nhân của các cậu là ai?”
Diệp Huyền Tần mở lời, toàn thân của ba tên kia khẽ run lên.
“Anh… rốt cuộc anh là ai!” Sát thủ dẫn đầu nơm nớp lo sợ, nói: “Sao có thể mạnh như vậy được!”
Diệp Huyền Tần: “Vẫn chưa đoán ra sao?”
Ba người vẫn chưa hiểu mô tê gì.
Sát thủ dẫn đầu thận trọng nói:
“Chúng ta từng quen biết với chiến thần Côn Luân, chiến thần Côn Luân cũng chưa tới mức này.”
“Thần Soái cũng có sức mạnh tương tự, tuy nhiên đó đã là cực hạn của ông ta, anh không thể nào là ông ta được.”
“Chẳng lẽ anh là… cường giả cấp Vương?”
Diệp Huyền Tần không trả lời, chỉ cười với bọn họ một cách ý vị.
Xem như là xác nhận thân phận cường giả cấp Vương.
Đùng đoàng!
Ba người bọn họ như gặp phải ngũ lôi oanh tạc, trời đất quay cuồng, xém chút nữa bị doạ tới nỗi choáng váng.
Mới vừa rồi bọn họ đã có ý định giết chết đệ nhất Đại Hạ, cường giả cấp Vương!
Quả thật quá ngu xuẩn rồi.
Ba người không cần nghĩ ngợi, gần như đồng thời chuẩn bị cắn lưỡi tự sát.
Trước khi chưa xác định được thân phận của đối phương, bọn họ còn thấy mình vẫn còn con đường sống.
Nhưng bây giờ, biết được đối phương là cường giả cấp Vương, bọn họ chết chắc rồi.
Để người này giết chết, chi bằng tự mình kết liễu còn thoải mái hơn.
Mà Diệp Huyền Tần há lại cho bọn chúng cơ hội tự sát sao?
Anh không chút do dự giáng cho ba người mỗi người một bàn tay.
Ba bàn tay tạo nên một luồng điện toé lửa.
Cằm của ba tên sát thủ lập tức bị trật khớp.
Diệp Huyền Tần: “Tôi không muốn các cậu chết, các cậu tự mình kết liễu, là chống lại vương lệnh.”
Vi phạm vương lệnh là tội tru di cửu tộc.
Nếu như cửu tộc đã chết hết, vậy thì quật mộ lên thi hành luật!
Ba tên sát thủ khóc không ra nước mắt, bây giờ bọn họ muốn chết cũng không thể chết nổi.
Đối mặt với Vương Giả, kế sách duy nhất đó chính là phục tùng.
Hơn nữa là phục tùng vô điều kiện.
Diệp Huyền Tần: “Vì sao vừa rồi các cậu lại đoán tôi là Hoà Thân Vương?”
“Hoà Thân Vương cũng có sức mạnh tương tự.”
“Hẳn là, chủ nhân của các cậu là Hoà Thân Vương?”
Sắc mặt sát thủ dẫn đầu khẽ biến chuyển: “Vương Giả, chúng tôi sẽ thành thật khai báo hết mọi chuyện.
Chỉ cầu ngài có thể ban cho chúng tôi cái chết, không cần liên lụy đến người nhà của chúng tôi.”
Diệp Huyền Tần: “Được.”
Sát thủ dẫn đầu: “Đích thị là Hoà Thân Vương cử chúng tôi tới.”
“Ông ta muốn chúng tôi xử lý bốn anh em nhà Đại Ngưu trong thôn.”
Diệp Huyền Tần: “Rõ ràng là quốc sư, thân là vua của một nước, sao lại có thể để mắt đến bốn tên du côn chứ?”
Sát thủ dẫn đầu: “Chúng tôi cũng không biết.”
“Nhưng mà chúng ta nghi ngờ rằng, bốn người này biết được thông tin bí mật gì đó, uy hiếp đến thân vương.”
Rất tốt.
Diệp Huyền Tần: “Xem như các cậu thẳng thắn.”
“Đi, đi cùng tôi đến bảo vệ bốn người nhà Đại Ngưu.”
Diệp Huyền Tần mang theo mấy tên sát thủ, lần nữa trở về nhà của Đại Nguru.
Bốn người Đại Ngưu ngủ thiếp đi, tiếng ngáy ầm trời.
Ông Sở đi lên, một cước đạp sập cái giường.
Đậu phộng!
Bốn anh em nhà Đại Ngưu giận tím mặt, nhảy dựng chửi ầm lên: “Là cái tên khốn kiếp nào vậy? Quấy nhiễu giấc ngủ của chúng ta, cẩn thận chúng ta cáo trạng với Diêm Vương đấy”
“Là ông nội Sở của các người đây.” Ông Sở nói: ‘Còn không mau quỳ lạy ân cứu mạng của ông nội Sở đây?
“Mẹ nó!” Đại Ngưu mắng.
“Thật đúng là phách lối mà.”
“Ân cứu mạng? Nếu không quỳ xuống xin lỗi ông đây, tao sẽ khiến mày vê châu Diêm Vương.”
Lúc này, Tam Ngưu bỗng nhiên kéo kéo cánh tay của Đại Ngưu: “Anh cả, hình như ba tên này có chút quen quen à nha.” Hắn ta chỉ chỉ ba tên sát thủ.
Đại Ngưu cẩn thận nhìn chăm chú ba tên sát thủ, bỗng nhiên toàn thân run lên: “Các người là… âm binh?”
Mặc dù hình dáng của bọn họ rất lạ mắt, tuy nhiên, khí tức trên người bọn họ lại cực kỳ giống với những âm binh năm đó.
Vừa nói xong, Đại Ngưu lập tức có cảm giác hối hận, vội vàng ngậm miệng, làm bộ điềm nhiên như không có việc gì.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...