Chiến Thần Phong Vân
Từ Khiết Lam vội vàng nói: “Cậu mau đứng dậy đi, nói ra chúng ta cũng coi như là người một nhà rồi, cậu không cần khách sáo như vậy đâu.”
Trình Hạ Vũ cũng nói: “Đúng đấy anh ạ, em đã gọi chị
Khiết một tiếng chị rồi, anh cũng gọi chị theo em là được rồi." Chỉ là Trình Bắc Phong vẫn kiên trì gọi cô là “Long phu nhân" như cũ.
Đây chính là nguyên tắc của người lính, anh ấy không thể làm trái lại được.
Từ Khiết Lam và Trình Hạ Vũ cũng không khuyên nhủ anh ấy nữa mà chỉ đành để mặc anh ấy làm theo ý mình.
Mọi người ngồi vào chỗ.
Trình Bắc Phong an ủi Từ Khiết Lam: “Long phu nhân, tuy là thần soái đã hoàn toàn bị phế, trở thành người bình thường." "Nhưng người cứ việc yên tâm.
Hàng tỉ chiến sĩ Đại Hạ chúng tôi sẽ dùng cả tính mạng mình bảo vệ an toàn an toàn của người và Thần soái."
Há!
Từ khiết Lam cùng Trình Hạ Vũ đều cả kinh.
"Cậu nói gì đấy? Huyền Tân hoàn toàn bị phế, trở thành người bình thường? Chuyện này là thật sao?"
Trình Bắc Phong ngớ người: "Long phu nhân, chẳng lẽ người còn chưa biết sao?"
Chuyện Thần soái hoàn toàn bị phế, Đại Hạ cũng chưa chính thức tuyên bố với bên ngoài.
Cho nên chuyện này cũng chỉ lưu truyền trong giới võ sĩ nên hầu hết người bình thường đều không biết đến chuyện này.
Từ khiết Lam hít sau một hơi rồi thở dài, nói: "Ôi chao, thực ra đối với Huyền Tẫn và tôi mà nói thì chuyện này cũng không hẳn không phải chuyện tốt.
"Anh ấy gánh vác nền hòa bình của Đại Hạ lâu như vậy rồi, thể xác và tinh thần cũng đã sớm mệt mỏi, anh ấy cũng nên nghỉ ngơi thôi." "Như vậy anh ấy cũng có thể có nhiều thời gian bên chúng tôi hơn rồi."
Trái tim treo lơ lửng của Trình Hạ Vũ cuối cùng cũng có thể buông xuống, mới nãy cô ấy còn thực lo lắng Từ Khiết Lam sẽ nghĩ không thông.
Bữa trưa có vẻ như hòa thuận ẩm áp nhưng thực ra lại ngấm ngầm sóng lớn.
Ở bên trong tòa nhà đối diện, cây súng bắn tỉa của một tay súng bắn tỉa đã sớm ngắm chuẩn vào Trình Bắc
Phong.
Tay súng bắn tỉa: “Báo cáo Hòa tiên sinh, đã xác định được Trình Bắc Phong, xin hỏi đã có thể hành động hay chưa”
Sự trầm lặng ngắn ngủi qua đi.
Hòa Mạnh Trường: "Thôi bỏ đi, tạm thời đừng ra tay "Hiện giờ vợ con của Diệp Huyền Tần cũng đang có mặt, nếu cậu ra tay cũng khó tránh khỏi sẽ ngộ thương đến bọn họ." "Không làm liên lụy đến vợ con anh ta chính là giới hạn cuối cùng của chúng ta, chúng ta tuyệt đối không được vượt quá.”
Tay súng bắn tỉa: "Đã rõ!” Bữa trưa đã kết thúc sau một tiếng đồng hồ.
Từ khiết Làm cùng Diệp Niệm Quân trở lại trụ sở mới của tập đoàn Diệp Linh, còn Trình Hạ Vũ lại lái xe đưa Trình Bắc Phong đến phòng tiếp đón.
Trình Bắc Phong đã uống chút rượu nên không thể lái xe.
Lúc xe chạy đến ngã tư, hai viên đạn bỗng nhiên bay đến, bắn trúng vào động cơ của xe ô tô.
Sau một loạt tiếng ầm, chiếc xe ngay lập tức tỏa ra khói đặc mù mịt.
Hỏng bét! Có mai phục!
Trình Bắc Phong không suy nghĩ gì đã vô thức bổ nhào lên người Trình Hạ Vũ, đồng thời mở cửa xe ra để hai người lăn xuống khỏi xe.
Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Kiến thức nghiệp vụ của Trình Bắc Phong rất mạnh, anh ấy biết rõ việc khẩn cấp trước mắt chính là tránh xa xe ô tô.
Ngộ nhỡ viên đạn của kẻ địch bắn trúng bình xăng thì xe ô tô sẽ bị nổ tung mà bọn họ cũng sẽ bị nổ bay.
Trình Hạ Vũ bị dọa sợ đến ngây người, cô ấy vô thức hét lên: “Anh, sao vậy anh, đã xảy ra chuyện gì.….....
Nhảy
Trình Bắc Phong mở nắp cửa cổng bên cạnh rồi đẩy Trình Hạ Vũ vào trong.
Lúc anh ấy đang định chui vào thì một viên đạn đã găm chắc vào đôi chân của anh.
Đau đớn đến thấu tim gan khiến cả người Trình Bắc Phong co giật, kêu lên liên tục.
Anh!
Trình Hạ Vũ ở trong đường cống ngầm khóc lóc kêu lên: “Mau...
Mau xuống đây đi anh.”
Trình Bắc Phong vừa mới nhích về phía đường cống ngầm thì một băng đạn đã bắn lại đây chặn mất đường đi của anh ấy.
Trình Bắc Phong vô thức lăn ra xa, định trốn vào trong một tòa nhà gần đấy.
Chỉ có điều một bằng đạn nữa lại được bắn ra hoàn toàn vây anh ấy lại.
Trình Bắc Phong nhất thời không thể nhúc nhích.
Vụ nổ súng xảy ra giữa ban ngày ban mặt khiến người đi đường hoảng sợ, nhao nhao trốn vào các tòa nhà gần đấy.
Trong nhất thời, trên ngã tư đường rộng lớn cũng chẳng còn lấy một người, ngoại trừ Trình Bắc Phong còn đang nằm trên đường hít thở nặng nề.
Trình Hạ Vũ kêu lên đau đớn: “Anh, anh yên tâm.
Em...
Giờ em liền gọi điện cho anh rể.
"Anh rể nhất định có thể cứu được anh.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...