Chiến thần Côn Luân càng thêm căng thẳng.
Đáng chết, thực lực của người này ngang ngửa với ông ta.
Thế nên nếu đấu trực diện ông ta sẽ khó mà thoát nổi.
Coi như ông ta có thắng được người này cũng sẽ phải tốn rất nhiều thời gian, đến lúc đó có lẽ viện binh cũng đến rồi.
Nghĩ vậy, ông ta không ngần ngại rút Chiến Vương Đao ra, dốc hết sức lực chém về phía đối phương.
Quả nhiên đối phương bị dọa sợ, vội vã tránh ra xa.
Chiến thần Côn Luân nhân cơ hội đó vội vã tháo chạy.
Thủ vệ của nhà tù vội vàng chạy tới muốn đuổi theo thế nhưng lại bị người mặc áo đen ngăn lại.
"Không cần đuổi nữa.
Cứ đến canh đám tù binh kia là được.”
"Vâng!”
Thủ vệ cung kính gật đầu đồng ý.
Đương nhiên bọn họ biết người mặc áo đen này là ai, người ta chính là thần soái đấy!
Lúc này, Độc Lang cũng chạy tới.
"Anh, cái con chó già kia đâu? Chạy rồi a?"
Diệp Huyền Tần gật đầu: "Ừm, là anh cố ý thả cho ông ta chạy"
"Vì sao?" Độc Lang nghĩ mãi không
ra lý do tại sao anh phải làm thế.
Diệp Huyền Tần: "Từ chiêu thức cầm đạo của ông ta, tôi đã có thể đoán ra được ông ta là chiến thần Côn Luân giả.
Có lẽ chiến thần Côn Luân thật đã bị ông ta giam lỏng ở đâu đó rồi.
Chúng ta phải dựa vào ông ta, mới có thể điều tra được vị trí thật sự của chiến thần Côn Luân thật.
Thế này, người ta gọi là thả dây dài câu cá lớn."
Độc Lang trầm ngâm một lát rồi gật đầu: "Tiên sư nó, thế mà cái tên này còn có thể giam lỏng chiến thần Côn Luân thật.
Xem ra hắn cũng chẳng phải kẻ đầu đường xó chợ.
Lần này chắc chắn phải điều tra rõ ràng thân phận của hắn ta mới được."
Diệp Huyền Tần: "Phải người bí mật giám sát mọi hành động của người nhà họ Thiên.
Bất cứ hành động nào khác thường của bọn họ cũng có thể là mạnh mối liên quan đến chiến thần Côn Luân thật."
Độc Lang: "Vâng."
Bên này, chiến thần Côn Luân nhanh chóng trốn về nhà.
Ông ta càng nghĩ đến chiêu thức của đối phương càng cảm thấy người mặc áo đen ra tay với ông ta hôm nay rất có thể là thần soái
Thế nhưng, thực lực của thần soái hơn ông ta rất nhiều, hoàn toàn có thể giữ ông ta lại.
Thế thì tại sao người kia lại cố ý thả ông ta về?
Đáp án, chỉ có một.
Có lẽ người đó đã bắt đầu hoài nghi ông ta là chiến thần Côn Luân giả.
Thế nên mới tương kế tựu kế, dùng cách thả hổ về rừng, sau đó thăm dò điều tra, tìm ra được chiến thần Côn Luân thật.
Nghĩ vậy, trong lòng ông ta cảm thấy có chút hoảng hốt.
Một khi bị thần soái hoài nghi thân phận, không sớm thì muộn thân phận của ông ta sẽ bị bại lộ.
Phải làm sao đây? Làm thế nào bây giờ?
Ông ta lo lắng đi qua đi lại vài bước, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại.
Chuyện lần này có nguy hiểm thật, nhưng cũng là một cơ hội hiếm có đấy chứ, đúng không?
Chỉ cần ông ta cố gắng lợi dụng lần “nguy hiểm" này đúng cách, tất có thể diệt được thần soái.
Nghĩ vậy tâm trạng của ông ta lại được nâng lên, ông ta lập tức lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại.
"A lô, mấy ngày tới ông giăng lưới đi.
Tôi sẽ dẫn thần soái đến chỗ của ông, đến lúc đó tất sẽ giết được hắn ta."
Một âm thanh khàn khàn từ phía bên kia truyền tới: "Đã biết!"
Cúp điện thoại, chiến thần Côn Luân nhanh chóng quản gia gọi tới dặn dò: "Đến quân bộ bảo lãnh cho Kim Nhã Nam ra ngoài đi.
Tôi sẽ nói chuyện với bên đó trước."
Quản gia vội vàng gật đầu, rời đi.
Chẳng qua Kim Nhã Nam cũng chỉ phạm phải tội phá rối quân hôn, với thân phận của chiến thần Côn Luân, muốn bảo lãnh bà ta ra không khó.
Không đến hai tiếng sau, Kim Nhã
Nam đã trở lại nhà họ Thiên.
Trên đường về, quản gia đã đem mọi chuyện nói hết cho Kim Nhã Nam.
Kim Nhã Nam biết chuyện vì mình mà làm lỡ kế hoạch lớn của chiến thần Côn Luân, dẫn đến việc ám sát thần soái thất bại, trong lòng bà ta cảm thấy vừa xấu hổ vừa sợ hãi.
Lần này chắc chắn chiến thần Côn Luân sẽ không buông tha cho bà ta nữa.
Vừa thấy chiến thần Côn Luân, Kim Nhã Nam lập tức quỳ xuống xin lỗi.
Tuy trên danh nghĩa hai người là vợ chồng, thế nhưng, chiến thần Côn Luân vẫn luôn coi Kim Nhã Nam thành người hầu kẻ hạ mà sai khiến.
Một khi bà ta chọc giận chiến thần Côn Luân, không chừng ông ta sẽ giết bà ta luôn cũng nên.
Thế nhưng, Kim Nhã Nam lại lấy làm lại vì chiến thần Côn Luân không
.