Lúc hai người còn đang sầu lo, cửa lớn nhà họ Diệp bị đẩy ra,
Sau đó một đám người xông vào.
Chính là nhóm phù rể.
Độc Lang lớn tiếng gào lên: "Cô dâu đã tới, đốt pháo lên đi." Ầm ầm ầm, tiếng pháo vang lên không dứt bên tại.
Diệp Vân Phi và Thượng Quan Hành Ngữ bị khung cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc đến mức đứng bật dậy khỏi ghế.
Móa nó, thế này là thế nào?
Nhóm người này đều là môn sinh của thần soái cả mà, ngay cả tướng quân Trấn Đô và tướng quân phương bắc cũng xuất hiện trong đám người đó.
Nhìn biểu hiện kia lẽ nào mấy người bọn họ là phù rể?
Đội hình thế này!
Chuyện này...
rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra thế này?
Chú rể còn không có thì phù rể ở đâu ra?
Sau khi nhóm phù rể đi tới, cô dâu, chủ rể cũng theo sát phía sau.
Nhìn thấy Diệp Huyền Tần, hai người kia càng thêm kinh hãi.
Diệp Huyền Tần, Huyền Tần vẫn còn sống sót.
Hơn nữa, anh còn có thể mời đến một dàn phù rể hoành tráng cỡ này.
Ôi trời ơi, con trai Diệp Vân Phi ông đây, rốt cuộc là thần thánh phương nào? Hôn lễ thế mà vẫn có thể được cử hành như thường lệ.
Phúc chốc, hai người bọn họ mừng đến nỗi rớt nước mắt.
Náo nhiệt cả một ngày, tới tận mười giờ đêm hôn lễ mới coi như kết thúc.
Diệp Huyền Tần phải người đưa các thành viên trong nhóm phù rể về.
Nhóm phù rể uống say mèm, cả đảm bất tỉnh nhân sự.
Cũng không biết là do nồng độ rượu quá cao, hay là do bọn họ quá vui không biết nữa.
Sau khi tiễn hết khách khứa ra về, Diệp Huyền Tần mới trở lại phòng tân hôn.
Từ Lam Khiết đang ngồi ở trên ghế, căng thẳng đến mức cạy móng tay.
Nhìn khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, kết hợp với hương sữa trên người cô làm cho Diệp Huyền Tần thêm say mê.
Anh cố gắng đè trái tim đang loạn nhịp của mình lại, đi tới trước mặt Từ Lam Khiết: "Lam Khiết, chúng ta nghỉ ngơi đi."
Từ Lam Khiết nhẹ nhàng đáp lại một câu, cô vẫn cúi đầu, hai gò má ửng hồng.
Diệp Huyền Tần ôm Từ Lam Khiết lên trên giường, hai tay run rẩy cởi quần áo.
"Huyền Tần."
"Ừm."
"Tắt đèn đi, em sợ."
"Được!"
Tach!
Gian phòng lập tức chìm trong bóng tối.
Âm thanh sột soạt vang lên càng lúc càng kịch liệt, cuối cùng biến thành tiếng xé.
Tiếp đó là tiếng thở dốc không ngừng vang lên, thiêu đốt hai linh hồn cô độc.
Một lát sau, cuối cùng cũng bắt đầu tiến vào đề tài chính.
"Huyền Tần, nhẹ một chút, em sợ." "Được, anh biết rồi."
Đêm nay, chắc chắn là một đêm không ngủ.
Lúc này, tại Thiên Phủ.
Cho dù màn đêm đã buông xuống từ lâu, đèn đuốc trong Thiên Phủ vẫn sáng choang.
Chủ nhân của Thiên Phủ là chiến thần Côn Luân, ông ta đã từng là người đứng dưới một người trên vạn người.
Thế nên phủ của ông ta đồ sộ, nguy nga cỡ nào là chuyện hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
Lúc này chiến thần Côn Luân đang nổi trận lôi đình.
Ông ta xô đổ, ném vỡ toàn bộ mọi thứ có trong đại sảnh, biến khung cảnh nơi đây thành đổ nát, bừa bộn.
Thân hình ông ta vốn cao lớn, lúc điên lên nhìn không khác nào thần chết vậy.
Hơi thở của ông ta toát ra sát khí hừng hực, làm cho những người giúp việc của nhà họ Thiên bị dọa sợ, quỳ hết trên mặt đất, không dám thở mạnh.
“Báo!”
Bỗng nhiên có một tên thám tử từ ngoài chạy vào lớn tiếng báo cáo.
"Vào đi." chiến thần Côn Luân không thể nhẫn nhịn thêm được nữa nói: "Chuyện điều tra đến đâu rồi?"
Âm mưu mà ông ta đã tốn biết bao công sức, tỉ mỉ bố trí thế mà lại thất bại.
Không những không giết chết được đối thủ của ông ta là thần soái, thậm chí toàn quân của ông ta còn bị diệt sạch.
Nhất định ông ta phải điều tra mọi chuyện thật rõ ràng, rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề.
Thám tử thận trọng nói: "Theo phân tích của Trí Nang Đoàn, bọn họ đã nhất
.