Bà cụ Thượng Quan giễu cợt: "Dòng họ Thượng Quan của tôi, cũng không phải đảm tôm thối cá thối mà các người có thể lay động”
"Diệp Huyền Tần nhiều lần vũ nhục dòng họ Thượng Quan của tôi, tất nhiên phải chết!”
"Về phần cô là đồng phạm, tội chết có thể miễn nhưng tôi sống khó tha." "Rạch mặt cô ta cho tôi, để khỏi dây dưa với đàn ông"
Được!
Người đàn ông vạm vỡ hô to một tiếng, một tay nắm lấy cổ Từ Lam Khiết còn tay kia cầm con dao găm, chuẩn bị chém vào má Từ Lam Khiết.
Từ Lam Khiết phẫn nộ giãy dụa.
Tuy nhiên, cô ấy là một người phụ yếu ớt, làm sao có thể đọ sức mạnh với một người đàn ông to lớn.
Nhìn thấy con dao găm muốn rạch vào má Từ Lam Khiết, người đàn ông lực lưỡng đột nhiên run rẩy và đứng sững tại chỗ.
Không còn có một cử động nào nữa.
Bà cụ Thượng Quan giận dữ quát: "Còn đứng sững đó làm gì, mau động thủ!”
Con dao găm trong tay gã rơi xuống đất phát ra tiếng vang thanh thủy.
Sau đó, người đàn ông lực lưỡng kia ngã xuống đất, không còn hơi thở.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Người nhà họ Thượng Quan nhảy dựng lên vì kinh ngạc.
Sau đó, họ mới kinh hoàng phát hiện ra.
Sau lưng gã đàn ông kia, không biết từ khi nào dã cắm một con dao găm.
Máu tươi bắn tung tóe cao hai ba mét.
Một tiếng bước chân nặng nề, nhanh chóng đến gần bên này.
Bọn họ nhìn theo tiếng bước chân, hoảng sợ khi phát hiện tướng quân Trấn Huy đi về phía này, bước đi đầy kiên nghị.
Không nghi ngờ gì nữa, con dao găm phía sau gã đàn ông là "kiệt tác" của tướng quân Trấn Huy.
Làm sao tướng quân Trấn Huy lại đến đây?
Người nhà họ Thượng Quan theo bản năng cảm thấy sợ hãi.
Tướng quân Trấn Huy nhìn bà cụ Thượng Quan với ánh mắt lạnh lùng.
Bà cụ Thượng Quan nhìn thấy sự tình, toàn thân theo bản năng liền run ray.
“Đường đường là dòng họ Thượng Quan, nhiều người như vậy bắt nạt một cô gái, các người cũng xứng được gọi là Vương tộc?"
Người Thượng Quan gia run rẩy, không nói được một lời.
Tướng quân Trấn Huy: "Vả miệng, mỗi người tát một trăm cái."
"Đây là quân lệnh.
Ai dám chống đổi, bắn chết tại chỗ” Sắc mặt người nhà Thượng Quan ngay lập tức đỏ bừng.
Muốn bọn họ tự tát lên mặt mình một trăm cái, mặt mũi mất sạch.
Nhưng, mệnh lệnh của tướng quân Trấn Huy, bọn họ không dám không tuân theo.
Cả gia đình cắn răng đánh mặt lên mình.
Chờ đánh đủ rồi, Độc Lang mới giận dữ quát: “Cút đi!”
"Sau này ai dám tìm đến đây sẽ không bao giờ được tha thứ!"
Người nhà họ Thượng Quan rời đi trong tuyệt vọng.
Sau khi rời đi, bà cụ Thượng Quan như phát điên.
"Đồ khốn nạn.
Thật sự cho rằng tướng quân Trấn Huy là tuyệt vời lắm sao?”
"Trước mặt Côn Luân Chiến Thần cũng chỉ là một cái rắm."
"Chờ đi, chờ bà Thiên tự mình ra tay, nhất định sẽ đem cô băm thành từng mảnh”
Ngay sau khi người của nhà họ Thượng Quan rời đi, Từ Lam Khiết lập tức hỏi với đôi mắt đẫm lệ.
"Tướng quân Trấn Huy, anh nói cho tôi biết, Diệp Huyền Tần rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của Từ Lam Khiết, Độc Lang có chút không đành lòng.
Nhưng, vì việc lớn, anh ta không dám nói ra sự thật.
Anh ta chỉ có thể an ủi một cách uyển chuyển nói: "Cô Từ, sự việc thật ra cũng không xấu như cô nghĩ.”
Từ Lam Khiết tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Lời nói của tướng quân Trấn Huy coi như là đã gián tiếp thừa nhận chuyện Diệp Huyền Tần xảy ra chuyện.
Cô đột nhiên chạy ra: "Các người đang nói dối tôi, chắc chắn các người đang thông đồng để nói dối tôi.”
"Diệp Huyền Tần sắp cưới tôi rồi, sao anh ấy lại nỡ chết."
"Tôi bây giờ sẽ đi tìm anh ấy, nhất định có thể tìm được anh ấy."
Từ Lam Khiết chạy đến tập đoàn Diệp Linh, đến nhà họ Diệp và những nơi bọn họ thường đến.
Tuy nhiên, không tìm được gì.
Trái tim cô ấy muốn chết lặng.
.