"Tốt lắm."
Kim Nhã Nam nói: "Tôi sẽ lập tức gửi tư liệu của đối phương cho các người."
Đám người nhà Thượng Quan nghe thấy nhiệt huyết sôi trào.
Không hổ là gia chủ phu nhân của nhà họ Thiên, ra tay rất dứt khoát.
Quân đoàn Thiết kỵ, trong Hạ Cảnh, có ai mà không biết, có ai không hiểu chứ.
Bọn họ ám người có sức chiến đấu mạnh mẽ nhất dưới trướng của chiến thần Côn Luân.
Nổi danh ngang ngửa với đội cảm tử Lang Vương của thần soái Kỳ Hạ.
Tuy thực lực kém hơn đội cảm tử Lang Vương một chút.
Nhưng trong Hạ Cảnh lại được xếp ở ba vị trí đầu, hơn mười vạn hùng binh.
Hành động trước đó của gia tộc Thượng Quan.
Trước mặt của quân đoàn thiết kỵ, chỉ như trò đùa thôi.
Lần này, Diệp Huyền Tần không chết cũng phải chết!
Đêm dài, vắng người.
Gần đến mùa thu, mặt trăng rất tròn, rất sáng.
Ánh trăng hắt xuống bên dưới, khắp nơi được bao phủ bởi một màu vàng kim.
Một giờ sáng.
Một đám mây đen lớn, che khuất mặt trắng, sắc trời trở nên tối sầm lại.
Mười bóng đen lập tức đi ra từ một chỗ hẻo lánh, đến gần biệt thự của Từ Lam Khiết.
Bọn họ ra tay vô cùng chắc chắn, phối hợp ăn ý, nhanh chóng leo lên lầu hai của biệt thự, đến phòng ngủ của Từ Lam Khiết.
Trong suốt quá trình cũng không phát ra một chút tiếng động nào, giống như những bóng ma.
Một người con gái đang ngủ say trên giươngg.
Mái tóc dài đen nhánh, che khuất khuôn mặt của cô.
Người đi đầu là một người cao gầy, danh hiệu Hầu Vương!
Anh ta ra hiệu bằng tay với chín người thuộc hạ còn lại.
Chín thuộc hạ lập tức cảnh giác hành động, bảo vệ cửa và cửa sổ, tránh để mục tiêu chạy thoát hoặc là có viện quân đến.
Đối diện với một người con gái trói gà không chặt mà vẫn cẩn thận đến như vậy.
Quân đoàn thiết kỵ có thể tạo được uy danh hiển hách cũng không phải là chuyện vô lý.
Hầu Vương móc dao ngắn ra, rón rén tới gần giường, sau đó mạnh mẽ đâm về phía lồng ngực của cô gái.
Phập!
Chủy thủ nhẹ nhàng xuyên qua cơ thể của cô gái, đâm vào ván giường.
Tiếp theo, không có chút động tĩnh, cũng không có máu chảy ra.
Há?
Hầu Vương nhíu mày.
Vừa rồi cảm thấy có gì đó không đúng.
Hơn nữa, đối phương cũng không chảy máu.
Anh ta kinh hãi vén chăn lên.
Tiếp theo, con người co lại, sắc mặt biến đổi.
Dưới chăn, thực sự là một con rối.
Có mai phục!
Hầu Vương lập tức gầm nhẹ một tiếng: "Trốn thôi!"
Nhưng, đám người vừa bước được một bước, lại đồng loạt ngã nhào trên đất.
Bọn họ chợt thấy cả người mềm nhũn, không hề có một chút sức lực nào.
Đầu cũng bắt đầu mơ hồ.
Tình huống như thế nào!
Hầu Vương cắn đầu lưỡi, cố gắng giữ vững sự tỉnh táo.
Rắc!
Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, hai bóng người bước vào.
Đối phương còn mang theo mặt nạ phòng độc.
Trong phòng có độc, độc bọn họ "Mấy người...
Mấy người là ai?" Hầu Vương cắn chặt răng, yếu ớt lên tiếng hỏi.
Đối phương giơ chân đá vào người anh ta một cái.
Trước mắt anh ta trở nên tối sầm, bất tỉnh.
Hai bóng người kéo đối phương vào phòng khách, lúc này mới gỡ mặt nạ phòng độc xuống.
Chính là Diệp Huyền Tần và Sói Hoang.
Sói Hoang không chờ đợi được nữa, kéo tấm vải che mặt của người áo đen xuống.
Thấy rõ mặt mũi của họ, Sói Hoang nổi trận lôi đình.
"Chết tiệt, là quân đoàn thiết kỵ, dưới trưởng chiến thần Côn Luân." "Hôm đó chiến thần Côn Luân đã nói sẽ ẩn lui, nhưng xem ra vẫn không thành thật rồi." Diệp Huyền Tần lắc đầu: "Chắc có lẽ không phải do chiến thần Côn Luân ra lệnh."
Dù sao Từ Lam Khiết cũng là con gái ruột của chiến thần Côn Luân.
Với sự hiểu biết của anh đối với chiến thần Côn Luân, ông ta không thể nào giết hại máu mủ ruột thịt của mình được.
Cùng lắm cũng chỉ giam lòng Từ Lam Khiết.
Diệp Huyền Tần lấy thiết bị truyền tin từ trên người của bọn họ xuống, hỏi: "Người của Kính Lang đã đến chưa?"
Độc Lang: "Ừm, đã tới."
Diệp Huyền Tần: "Đưa đến chỗ Kính Lang nghiêm hình thẩm vấn." "Được!"
Sói Hoang đưa đám người áo đen đi.
Diệp Huyền Tần đi vào phòng ngủ, đổi mới ga giường và chăn đệm đã bị đâm hỏng
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...