Chiến Thần Phong Vân
Từ Lam Khiết cảm thấy hơi sững sờ "Sao? Các người tới đón tôi sao?"
Những người cầm kiệu gật đầu: "Không sai, chúng tôi chính là đột ngũ đón dâu của nhà họ Diệp, được cử tới đây để đón cô Lam Khiết về nhà."
Từ Lam Khiết cảm thấy bối rối: "Không, không đúng."
"Cách ngày ghi trong thư hẹn còn gần nửa tháng, sao bây giờ lại đến đón dâu rồi?"
Người cầm kiệu nở nụ cười thần bí: "Cô Từ, thật ra thì đây là một sự ngạc nhiên mà chú rể và nhà họ Diệp muốn dành cho cô."
"Ngoài ra tôi còn nghe nói chú rể đã chuẩn bị cho cô một sự bất ngờ đặc biệt hơn,đang chờ cô tới hôn lễ để đưa cho cô đấy." "Đây là bí mật, người nhà họ Diệp không thể nói cho cô biết trước!"
Từ Lam Khiết tò mò nói: "Cái gì mà bất ngờ vui mừng chứ?"
Người đàn ông cầm kiệu lắ đầu: "Chuyện này chúng tôi cũng không biết.
Mời cô dâu nhanh chóng lên kiệu."
Vẻ mặt Từ Lam Khiết trở nên mờ mịt: "Chuyện này...
Chuyện này cũng hơi qua loa rồi đấy, tôi vẫn chưa chuẩn bị gì cả." "Bây giờ áo cưới vẫn còn đang được thiết
Người đàn ông cầm kiệu nói: "Cô Từ không cần bận tâm đến những chi tiết nhỏ như thế, nhà họ Diệp đều đã chuẩn bị cho cô cả rồi." 'Ngoài ra khách của cô và nhà họ Diệp đều đang chờ ở lễ đường." "Cô Từ, cô đừng lãnh phí thời gian thêm nữa."
Từ Lam Khiết càng cảm thấy mờ mịt: "Ôi, khách khứa đều đã tới cả rồi sao?" "Xem ra bây giờ không muốn cưới cũng không được." "Mau đi thôi."
Từ Lam Khiết nhanh chóng lên kiệu.
Kiệu nhanh chóng lên đường trở về biệt thu!
Người đàn ông cầm kiệu hô to một tiếng, đội ngũ rước dâu nhanh chóng lên đường.
Trên suốt đường đi, tâm trạng của Từ Lam Khiết không được tốt cho lắm.
Hôn lễ lần này thật sự quá sơ sài.
Cô bắt đầu oán hận Diệp Huyền Tần, tính toán thì cũng phải thích hợp một chút đi chứ.
Sau này cô sẽ bắt anh tổ chức một hôn lễ để bù lại.
Không bao lâu sau, đội ngũ rước dâu nhanh chóng trở về nhà họ Diệp.
Người đàn ông nhanh chóng hạ kiệu, rồi nói: "Mời cô dâu xuống kiệu."
Từ Lam Khiết nhanh chóng bước xuống kiệu, trong lòng càng cảm thấy lạnh lẽo.
Những dãy đèn hoa trong tưởng tượng của cô và cả bạn bè thân thiết cũng không xuất hiện trước mắt cô.
Nhà họ Diệp chỉ tùy tiện trang trí mấy chiếc lồng đèn màu đỏ thật lớn, sau đó treo thêm mấy dây pháo.
Bên trong lễ đường cũng chỉ có mấy vị quan khách, trông vô cùng cô đơn.
Từ Lam Khiết lên tiếng trách móc người cầm kiệu: "Đây chính là bất ngờ dành cho tôi đấy sao?" "Cũng thật nghèo nàn rồi đấy!" "Còn nữa, bố mẹ tôi đâu? Họ hàng của tôi đâu?"
Người đàn ông cầm kiệu cười nói: "Bố mẹ của cô và họ hàng đều đang chờ ở bên trong.
Từ Lam Khiết hiểu ra, nơi này chắn chắn không phải lễ đường.
Lễ đường thật sự chắc hẳn đang nằm ở nơi khác, bố mẹ và họ hàng cũng đang ở đó chờ cô.
Trong lòng cô cuối cùng cũng cảm thấy khao khát, cô nhanh chóng đi vào lễ đường lớn ở nhà họ Diệp.
Người ngồi bên trong chính là bà cụ Diệp đang nở một nụ cười hiền hòa nhìn cô.
"Cháu dâu ngoan, cuối cùng cháu đã tới theo kế hoạch." "Tốt lắm, giờ lành cũng đã đến, mau bái đường đi."
Từ Lam Khiết cảm thấy sững sốt: "Chờ đã, bái đường ở ngay tại đây sao?"
Bà cụ Diệp gật đầu: "Đúng thế, nơi này là lễ đường, không bái đường ở đây thì còn ở đâu nữa chứ?"
Từ Lam Khiết cảm thấy vô cùng bất mãn: "Thế nhưng nơi này cũng hơi sơ sài rồi đấy ạ."
Hôn lễ là thời khắc hạnh phúc nhất trong đời của một người phụ nữ, thế thì làm sao có thể sơ sài như thế này?
Bà cụ Diệp lên tiếng khuyên răn: " Hôn lễ cũng chỉ là một hình thức bên ngoài mà thôi, chúng ta chú trọng quá mức vào nó thì có ích lợi gì chứ?" "Chỉ cần hai bên có tình cảm thì luôn thắng mọi thứ."
Thôi được rồi.
Từ Lam Khiết nghiến răng đồng ý thế nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng tủi thân.
Từ Lam Khiết: "Thế còn bố mẹ và họ hàng thân thích của cháu thì sao?"
Bà cụ Diệp trả lời qua loa: "Bọn họ đều đang ở một khách sạn gần đây thưởng thức tiệc, không tới tham dự hôn lễ này."
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...