Chiến Thần Phong Vân
Anh lảo đảo lùi lại hai bước, suýt ngã khụy trên mặt đất, may là lùi trúng một cái ghế ngồi xuống.
Thượng Quan Điểu Đoàn và Diệp Vân Phi vội chạy tới đỡ người: “Con không sao chứ?”
Diệp Huyền Tần gian nan lắc đầu: “Không sao a!”
Lão tổ cười ha hả: “Không hổ là truyền nhân dòng họ Thượng Quan ta, rất mạnh mẽ, đến mức này còn không bị độc chết! Đáng tiếc, rõ ràng mạnh như vậy lại không muốn góp sức cho họ Thượng Quan ta… Nếu đã không chiếm được, chỉ có thể hủy diệt mà thôi.
Trái tim mày có thể đào tạo ra Trùng Vương, đến lúc ấy tao cũng vui lòng nhận lấy.”
Ông ta rút dao găm ra đâm thẳng về phía Diệp Huyền Tân.
“Đứng lại!”
Diệp Vân Phi gầm lên một tiếng, xẻ vạt áo lộ ra mìn buộc trong người.
“Ai dám động tới một sợi tóc của Huyền Tần tôi sẽ chết chung với kẻ đó!”
Thượng Quan Điểu Đoàn cũng dùng thân thể chắn trước người Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần cảm động vô cùng.
Toàn thế giới này, trừ đảm anh em vào sinh ra tử và vợ anh ra cũng chỉ có bố mẹ sẵn sàng hi sinh mạng sống bảo vệ anh.
Lão tổ kiêng kị liếc nhìn ngòi nổ trên người Diệp Vân Phi.
Ông ta biết Diệp Vân Phi thật dám vì con trai mà ngọc nát đá tan với mình.
Lão tổ lạnh giọng nói: “Haizz, vốn nể tình các người sinh ra một cơ thể có thể đào tạo Trùng Vương còn định tha cho các người một mạng, không ngờ các người lại dám khi sư diệt tổ.
Thôi, để ta tiễn ba người một nhà các người cùng xuống dưới đoàn tụ.
Cho các người bảy ngày, trong vòng bảy ngày, gia tộc Thượng Quan sẽ tới lấy mạng các người.”
Diệp Huyền Tẫn khó nhọc nói: “Khuyên ông không cần làm như thế, coi như suy nghĩ cho mạng của ông đi!”
Lão tổ khinh thường: “Vì sao?”
Diệp Huyền Tần: “Ông cho rằng trên đời chỉ có ông biết dùng cổ độc hại người thôi sao? Thật ra ông cũng trúng cổ của tôi, trong vòng bảy ngày sẽ phát tác.
Hơn nữa loại cổ này chỉ tôi có thể giải.
Nếu tôi chết rồi, ông cũng sẽ chôn cùng với tôi.”
Lão tổ cười vang: “Cậu đang nói tới cổ đặt ở vị trí gia chủ sao? Ha ha, vài thứ này sớm bị tôi rửa sạch lâu rồi.
Cậu chơi cổ trước mặt tôi khác gì múa rìu qua mắt thợ chứ!”
Nói xong, ông ta nghênh ngang rời đi.
Diệp Huyền Tần gục đầu lộ ra một nụ cười dữ tợn.
Cổ mà anh nói tới không phải cổ trên vị trí gia chủ, mà là một loại cổ giấu trong máu bị anh phun ra ban nãy.
Khi nãy có một giọt máu bắn tới khỏe mắt lão tổ, ông ta chắc chắn trúng cổ.
Anh sớm biết lão tổ là cao thủ chơi cổ, sao có thể không làm đề phòng.
“Huyền Tần, đi, về phòng đã.” Diệp Vân Phi khom lưng cõng Diệp Huyền Tần lên.
“Bố biết vài vị danh y, khẳng định có thể cứu con.”
Thượng Quan Điểu Đoàn nói: “Bây giờ mẹ đi liên hệ đối phương ngay!”
“Vâng!”
Một nhà ba người về trong phòng.
Mà người nhà họ Diệp đều còn đang túm tụm một chỗ.
“Bà nội, bây giờ Diệp Huyền Tần trúng độc rất nặng, đã mất sức chống cự, chúng ta có nên tranh thủ lấy mạng anh ta không? Đây có thể là cơ hội duy nhất của chúng ta.”
Bà Diệp lắc đầu: “Không được! Mấy đứa chưa nghe gì sao? Người nhà Thượng Quan muốn trái tim của nó! Nếu Diệp Huyền Tần chết trong tay chúng ta, người bên kia chắc chắn sẽ tìm chúng ta hỏi tội! Còn chưa kể số thuốc nổ trên người Diệp Vân Phi nữa.
Ra tay lúc này chẳng khác nào ép nó cho nổ bay cả nhà họ Diệp.”
Đám người trẻ tuổi nhà họ Diệp không phục.
“Nhưng một thanh niên họ Diệp cũng chết vì anh ta! Nếu không chính tay báo thù sao có thể… ăn nói với người đã khuất!
Bà nội Diệp nói: “Không thể giết nó, nhưng có thể tra tấn nó.
Trục xuất nhà bọn họ khỏi nhà họ Diệp, yêu cầu tay trắng rời đi, đồng thời liên hệ các viện lớn, không cho phép thu lưu bọn họ.
Để bọn chúng tự lưu lạc đầu đường, chết trong đói lạnh ốm đau đi.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...