Chiến Thần Phong Vân
Diệp Huyền Tần khẽ cười: “Chỉ cho quan lại phóng hỏa lại không cho dân chúng đốt đèn đúng không? Gia tộc Thượng Quan vài lần muốn đưa tôi vào chỗ chết, lần này còn lừa vị hôn thê của tôi đến gia tộc bọn họ muốn sát hại.
Chẳng qua tôi chỉ đánh gãy một tay một chân của Thượng Quan Hành Ngữ mà thôi, trừng phạt rất nhỏ mà, quá đáng lắm sao?”
“Câm mồm!”
Lão Tổ giận tím mặt: “Một thằng con hoang sao có thể đánh đồng với dòng chính nhà Thượng Quan được! Nhà Thượng Quan mượn cô ta thử độc là phúc phận cô ta tu tám đời mới có được! Mày không biết cảm ơn còn đến cần trả, thật đáng chết vạn lần.”
Diệp Huyền Tân cảm thấy câm nín rồi.
“Nhà Thượng Quan các người đều cuồng vọng tự đại, không coi ai ra gì như vậy à? Chỉ có mạng người họ Thượng Quan là mạng người, mạng người khác là cỏ dại ven đường, các người có thể tùy ý dẫm đạp đúng không?
Thật là trên không nghiêm dưới không theo nha.
Lão tổ còn mang loại tư tưởng này, khó trách đám con cháu cũng chẳng ra thể thống gì.
Nhà Thượng Quan còn tồn tại được đến bây giờ cũng coi như kỳ
Mọi người nghe sợ ngây ra rồi.
Người này dám đứng trước mặt lão tổ ăn nói ngông cuồng như thế, còn nói trên không nghiêm dưới không tồn tại được là kỳ tích vân vân…
Đây là nhàn không có việc gì đi rút râu hùm à?
Không sợ bị băm nhỏ nuôi cá sao?
Thượng Quan Điểu Đoàn và Diệp Vân Phi toát mồ hôi lạnh.
Lần này Huyền Tần thật quá lỗ mãng.
Haizz, có lẽ là chiến thắng Huyền Minh nhị lão nên hơi tự đại.
Làm sao bây giờ!
Đến mức này thì khó mà qua loa cho xong được.
Hai người đang định nói đỡ cho Diệp Huyền Tần, cầu xin lão tổ Iưu tình, lại không ngờ một người trẻ tuổi nhà họ Diệp chợt phun ra một búng máu, té ngã trên đất run lên bần bật, chưa tới mười giây liền nằm ngay đơ.
Có chuyện gì vậy?
Người nhà họ Diệp hoảng hốt luống cuống, vội vàng xúm lại xem người trẻ tuổi kia.
Nhưng đối phương đã sớm không còn dấu hiệu sống nữa rồi.
Bà Diệp bi thương vô cùng.
Loại cảm giác người đầu bạc tiễn người đầu xanh làm bà ta bị kích thích rất sâu.
“Rốt cuộc là thế nào? Thằng bé bị bệnh cấp tính gì sao?”
Người nhà họ Diệp vội đáp: “Không ạ!
Mấy hôm trước cậu ấy còn đi kiểm tra sức khỏe, không có bất cứ bệnh tật gì!”
Lão tổ lạnh lùng nói: “Cậu ta hút thuốc đúng không?”
Người nhà họ Diệp gật đầu, nhưng cũng không hiểu sao tự nhiên lão tổ lại hỏi như vậy.
Hút thuốc với chết đột ngột liên quan gì đến nhau.
Lão tổ cầm đầu mẩu thuốc lá dụi vào gạt tàn: “Không dám giấu diếm, trong thuốc lá của tôi có một loại cổ trùng.
Loại cổ này rất có tác dụng với người hút thuốc.
Cậu ta hẳn là trúng cổ bỏ mình đấy!”
Cái gì!
Người nhà họ Diệp khiếp hãi không thôi.
Chỉ hút thuốc cũng bị hạ cổ, quá đáng sợ.
Bà Diệp run rẩy hỏi: “Lão tổ, tôi… đứa cháu này của tôi xúc phạm tới ngài sao?” Lão tổ lắc đầu: “Không phải!”
Bà Diệp: “Vậy sao ngài muốn hạ cổ giết nó?”
Lão tổ cười lạnh: “Ha ha, muốn giết cậu ta thì cần đến tôi hạ cổ sao? Cậu ta chưa đủ tư cách làm tôi đích thân ra tay.
Cổ này là hạ cho Diệp Huyền Tần, cậu ta trúng cổ cũng là không may thôi! Cũng trách không được người khác, ai khiến cậu ta thích hút thuốc chứ!”
Người nhà họ Diệp há hốc miệng kinh ngạc.
Logic mẹ gì thế
Ông muốn độc Diệp Huyền Tần, vô tình độc trúng con cháu nhà họ Diệp còn trách con cháu nhà họ Diệp thích hút thuốc à?
Vậy nếu cả nhà họ Diệp thích hút thuốc chẳng phải toàn diệt ở đây sao?
Còn phải tự trách bản thân thích hút thuốc?
Diệp Huyền Tần nói đúng lắm, người nhà Thượng Quan thật là cuồng vọng tự đại, coi mạng người như cỏ rác.
Nhưng bọn họ không ai dám lên tiếng phản bác.
Người trẻ tuổi nhà họ Diệp kia coi như chết không công.
Lão tổ nhìn về phía Diệp Huyền Tần: “Cậu chống được đến bây giờ cũng là một loại kì tích đấy!” Lão tổ vừa nói xong, Diệp Huyền Tần lại
Phụt! không nhịn được phun ra một ngụm máu.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...