Chiến Thần Omega Xuyên Đến Mạt Thế
Trong giấc mơ, Lục Vĩnh Hi khi còn nhỏ được vui vẻ, chạy nhảy, tự do hòa mình vào cánh đồng hoa ngát hương.
Ánh nắng nhẹ nhàng sưởi ấm cậu, hương hoa dịu dàng đến vỗ về cả người đầy thương tích của cậu.
Bài ca của gió khiến tâm trạng cậu thả lỏng, hạnh phúc mà mỉm cười, nụ cười rực rỡ còn hơn cả trăm loại hoa thơm, cỏ lạ trên cánh đồng ấy.
Cậu khao khát về một tuổi thơ thoải mái như thế, về một quá khứ không tồn tại, tất cả chỉ là tưởng tượng, là sự ảo tượng về quá khứ của cậu ở một thế giới khác mà thôi
Dù vậy nó vẫn khiến Lục Vĩnh Hi vô thức ở trên lưng thiếu tá mỉm cười.
Cố Viễn Quân nhỏ giọng kiểm tra tình hình của cấp dưới: “Báo cáo tình hình hiện tại cho tôi.”
“Thưa thiếu tá, việc cứu trợ của đội 1 vẫn đang tiến hành thuận lợi.”
“Thưa thiếu tá, đội 4 tình hình cứu viện tốt.”
“Thưa….”
“Được, tôi đã biết.”
Cố Viễn Quân vô cảm nhìn ba con xác sống dưới cầu thang, hắn nâng súng bắn hạ trước khi chúng đến gần.
Súng của Cố thiếu tá đã được gắn ống giảm thanh nhưng tiếng động nhỏ phát ra vẫn khiến người đang chìm trong mơ trên lưng hắn cau mày cảnh giác.
Cố Viễn Quân vụng về vươn tay ra sau nhẹ vỗ vỗ lưng cậu.
Hắn nhớ khi còn bé mẹ hắn cũng hay dỗ hắn như thế này mỗi khi hắn tỉnh giấc, hi vọng nó sẽ có tác dụng với cậu.
Tầng 2 có xác sống, thiếu tá lấy từ trong túi áo ra một chiếc đồng hồ báo thức hắn lấy trong căn phòng của hai cô gái họ cứu.
Cố Viễn Quân chỉnh sẵn thời gian đồng hồ báo thức kêu rồi thản nhiên quăng nó đến một góc trên hành lang thu hút đám xác sống tụ lại tìm kiếm tránh xa khu vực cầu thang, còn hắn thì nhẹ nhàng cõng cậu đi xuống tầng.
“Đầu…đầu ….đau.”
Là cạn kiệt dị năng?
Người trên lưng nhỏ giọng lẩm bẩm, Cố thiếu tá ngay lập tức đoán được cậu gặp vấn đề gì, hắn nhanh chóng đi xuống tầng 1, đi ra từ cổng sau tụ họp với một chiếc xe của đội bọn họ.
Từ xa xa Diệp An đã thấy thiếu tá nhà bọn họ đang lạnh lùng cõng một cậu trai tóc trắng trên lưng, bước chân mạnh mẽ không bị chút ảnh hưởng nào tiến về phía bọn họ.
Thiếu tá bị bọn họ nhìn chầm chầm vẫn dửng dưng hỏi về đối tượng nhiệm vụ của bọn họ.
“Cứu được hai bạn học kia rồi?”
Diệp An tự động hoảng hốt như bị ai đó giẫm phải đuôi, anh vừa làm hành động tìm chết gì thế này: “Thưa thiếu tá, họ đã an toàn trong xe của đội 2 rồi ạ!”
“Ừ, mở cửa xe giúp tôi một chút.”
“Vâng.”
Diệp An nhìn hắn nhẹ nhàng hạ lưng đặt cậu trai ấy xuống ghế sau, còn mình thì vòng qua một bên cửa khác ngồi vào, khóe môi đang run run mỗi lần ở gần thiếu tá lại càng run rẩy lợi hại hơn.
Thiếu tá có thể đối xử dịu dàng với một người như vậy ư, hay do trước giờ bọn họ bị đối xử khác là vì chưa đủ đẹp sao?
“Không, không, không” Anh sao có thể nghĩ thiếu tá là một người như thế chứ!
Vì đến đây nhiệm vụ chính là cứu người nên bọn họ đều đi bằng xe lớn, chỉ riêng xe của chỉ huy là xe con dễ dàng dẫn trước đoàn người.
Cố Viễn Quân nói với người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ, tốc độ nói cực nhanh: “Liên lạc với đội 7 xem tình hình bên họ ổn không? Nếu họ gặp khó khăn cứ đến đó giúp, hỏi đội 5 ở khu vực khoa môi trường nữa.”
“Vâng, đã rõ.”
“Đau…”
Cố thiếu tá nhìn người bên cạnh, hắn lấy trong túi áo 16 viên tinh thạch bản thân tiện tay thu thập trên đường đặt nó vào tay cậu vừa truyền cả dị năng chữa trị của mình vào.
“Sẽ không đau nữa.”
Diệp An lén nhìn phát đã sợ hãi quay đầu trở lại tập trung lái xe, Hứa Tùy ở bên cạnh từ đầu đến cuối không nói gì chỉ tập trung làm nhiệm vụ hắn giao phó.
Mùi hương dễ chịu bao quanh cả người Lục Vĩnh Hi khiến đôi mày cậu dần thả lỏng, khóe môi nhẹ cong.
Đôi mắt nâu nhạt hơi rũ xuống, hắn vuốt nhẹ tay phải cậu cách một lớp găng tay.
Cảm giác này, cứng rắn, lạnh lẽo, không phải làn da bình thường.
Hắn không tự ý mở chiếc găng tay ấy ra kiểm tra bởi bản thân đã sớm biết nó là gì.
Là máy móc...!cậu ấy có một cánh tay bằng máy.
Trong đầu hắn có vô vàng suy nghĩ về Lục Vĩnh Hi nhưng lại không có chút bài xích nào.
Dẫu hoài nghi, dẫu mơ hồ, hắn vẫn không nghĩ đến việc sẽ làm hại cậu.
Hắn sẽ không bao giờ đối đầu với cậu ấy.
Trừ khi Lục Vĩnh Hi không còn là cậu nữa.
Không còn là nhân loại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...