Sáng sớm hôm sau, Tần Thanh Tâm đang ngủ bị tiếng khóc của Tiêu Tiêu làm tỉnh giấc.
“Tiêu Tiêu đừng khóc, mẹ đây rồi!”, Tần Thanh Tâm vội vàng ôm con gái an ủi.
Mới tờ mờ sáng, đồng hồ báo thức còn chưa kêu.
“Bố! Con muốn bố!”, Tiêu Tiêu gào khóc rất đáng thương.
Lúc này cô mới biết tại sao Tiêu Tiêu lại khóc, thì ra là con bé tỉnh dậy không thấy bố đâu.
“Tiêu Tiêu, bố ở đây!”
Tiêu Tiêu đang khóc nức nở chợt nghe thấy giọng nói của Dương Thanh.
Cô bé lập tức ngừng khóc, nhào tới ôm bố mếu máo: “Con tưởng bố không cần con nữa”.
Dương Thanh vô cùng áy náy.
Bởi vì không có bố bên cạnh suốt năm năm nên Tiêu Tiêu mới quyến luyến anh như vậy.
Tần Thanh Tâm cũng rất buồn.
Cô muốn cho Tiêu Tiêu một gia đình hoàn chỉnh, muốn cô bé được bố ôm ngủ mỗi tối.
Tuy nhiên, cô vẫn không thể vượt qua chướng ngại tâm lý.
Cô từng hận Dương Thanh biến mất năm năm, nhưng sau khi nghe anh vô tình nhắc tới những chuyện lúc trước, tất cả oán hận đều tan thành mây khói.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ để cô yêu anh, chỉ có thể coi như một chút thiện cảm.
Dù sao có Tiêu Tiêu cũng chỉ là ngoài ý muốn, cô vốn không có tình cảm với anh.
Dương Thanh ôm Tiêu Tiêu thật lâu, cô bé mới bình tĩnh lại.
Dương Thanh vừa mới đi tập về, đang mặc một bộ quần áo thể thao.
“Tiêu Tiêu, người bố con đầy mồ hôi, đợi bố tắm xong lại ôm con được không?”, Tần Thanh Tâm chợt nói.
Khóc xong một trận, Tiêu Tiêu đã tỉnh táo lại, không còn cố chấp như lúc mới tỉnh dậy nữa.
Cô bé gật đầu nói: “Bố đi tắm rồi dẫn con ra ngoài chơi được không?”
Dương Thanh nhìn Tần Thanh Tâm, cô khẽ gật đầu: “Hôm nay là thứ bảy, ban ngày chúng ta đưa Tiêu Tiêu đi chơi.
Buổi tối bé Y nói nó mời cơm”.
“Được, không thành vấn đề.
Anh đi tắm trước đã”, Dương Thanh bế Tiêu Tiêu lên giường.
Anh định đứng dậy thì chợt nhớ ra gì đó, vẻ mặt hơi khó xử.
Tần Thanh Tâm định lên tiếng hỏi thì kịp hiểu ra: “Anh tắm trong phòng em đi”.
Dương Thanh ngủ ở phòng chứa đồ nhỏ tới mức chỉ đủ để đặt một bộ chăn đệm dưới đất, không có chỗ tắm rửa.
Anh cầm quần áo chuẩn bị vào phòng tắm.
Chợt Tần Thanh Tâm biến sắc, vội vàng gọi lại: Đợi đã!”
Nhưng lúc cô lên tiếng ngăn cản, Dương Thanh đã bước vào trong.
Phòng tắm không lớn lắm, có một máy giặt cỡ nhỏ.
Trên móc treo trong cùng có vài bộ nội y.
Dương Thanh không biết phòng tắm có thể gợi tình như vậy.
Trong phòng còn có một mùi thơm dịu nhẹ.
Mặc dù anh đã có con gái nhưng cũng chỉ có một đêm xuân với Tần Thanh Tâm, còn là trong trạng thái không tỉnh táo.
Vốn đang trong độ tuổi dồi dào sinh lực, hơi thở của anh lập tức dồn dập hẳn lên.
“Anh còn nhìn nữa?”
Tần Thanh Tâm xông vào, thấy Dương Thanh đang nhìn chằm chằm nội y của mình, cô xấu hổ thu hết nội y lại.
Thấy Tần Thanh Tâm chạy trối chết, Dương Thanh nở nụ cười xán lạn, lẩm bẩm: “Có lẽ cũng coi như ở chung rồi nhỉ?”
“Chị ơi, ăn sáng thôi!”
Tần Thanh Tâm đang chải đầu cho Tiêu Tiêu, Tần Y bỗng đẩy cửa vào.
“Biết rồi, mọi người ăn trước đi.
Bọn chị xuống ngay đây”, Tần Thanh Tâm đáp.
Thế nhưng Tần Y không định rời đi, cười híp mắt nhìn chị mình: “Vừa rồi em đi gọi anh rể thì không thấy người đâu cả.
Chị bảo mới sáng sớm anh ấy sẽ đi đâu?”,
Nói xong, cô ta còn cố ý liếc nhìn phòng tắm.
Tần Thanh Tâm lập tức bối rối, giả bộ bình tĩnh nói: “Chị vừa tắm xong, quên tắt vòi hoa sen”.
“Ồ!”, Tần Y tỏ vẻ hiểu rồi.
Thấy đầu tóc Tần Thanh Tâm khô ráo, cô ta ghẹo: “Từ bao giờ chị bắt đầu tắm rửa không gội đầu thế?”
“Chị, chị, chị chỉ quên tắt vòi hoa sen thôi.
Em mau xuống ăn đi! Mẹ sắp nổi giận rồi đấy”, Tần Thanh Tâm thẹn quá hóa giận.
Tần Y lại làm như không nghe thấy, tươi cười hỏi Tiêu Tiêu: “Cháu thông minh như vậy, chắc chắn sẽ biết bố ở đâu? Nói cho dì biết đi, dì sẽ mua bánh bông lan cho”.
“Bố đang tắm ạ!”
Tần Thanh Tâm không kịp ngăn cản, Tiêu Tiêu đã chỉ vào phòng tắm.
Điều khiến cô bất lực hơn chính là, Tiêu Tiêu vui vẻ nói: “Dì Y, tối qua bố ôm cháu ngủ đấy”.
“Ừ, Tiêu Tiêu hạnh phúc thật đấy, bên trái có mẹ bên phải có bố”, Tần Y xoa đầu Tiêu Tiêu.
“Không phải như em nghĩ đâu, Dương Thanh…”
Tần Thanh Tâm vội vàng khoa chân múa tay định giải thích lại bị Tần Y chen lời, cười xấu xa nhìn cô: “Chị không cần giải thích, em hiểu mà.
Hai người cũng xa nhau lâu rồi! Nhưng phải tiết chế một chút, làm nhiều hại thân đấy”.
Thấy sắc mặt của Tần Thanh Tâm ngày càng dữ tợn, Tần Y vội vàng chạy ra ngoài.
“Tần Y!”, Tần Thanh Tâm giận dữ hét lên ở phía sau.
Dương Thanh tắm rửa xong liền cảm nhận được ánh mắt vô cùng oán hận của cô.
Anh nghi hoặc hỏi: “Em sao vậy?”
“Hừ!”
Tần Thanh Tâm không thèm ngó ngàng tới anh, hung hăng trừng mắt nhìn anh rồi dắt Tiêu Tiêu xuống tầng ăn sáng.
Dương Thanh ngơ ngác: “Mình làm gì sai rồi sao?”
Đến khi Dương Thanh xuống tầng, Tần Y cười ẩn ý nhìn anh: “Anh rể, tối qua anh ngủ ngon không?”
Dương Thanh nuốt cơm rồi đáp: “Rất ngon!”
“Tần Y!”
Tần Thanh Tâm nghiến răng nói: “Ăn cơm cũng không bịt được miệng em lại!”
“Anh rể, vợ anh bắt nạt em.
Anh làm gì đi chứ?”, Tần Y bĩu môi nói.
Dương Thanh cười đáp: “Mặc kệ!”
“Anh rể thật bất công!”
Bởi vì cả Châu Ngọc Thúy và Tần Đại Dũng đều không có nhà, nên Tần Y càng to gan trêu đùa.
Dương Thanh rất thích cuộc sống như thế này.
Nếu cả đời được sống mãi như vậy, anh sẵn sàng giảm thọ mười năm.
Bữa cơm kết thúc trong tiếng nói cười vui vẻ.
Dương Thanh và Tần Thanh Tâm đưa Tiêu Tiêu đi chơi rất nhiều nơi.
Suốt cả ngày, Tiêu Tiêu cứ cười mãi không thôi, Tần Thanh Tâm chưa từng thấy cô bé vui vẻ như vậy.
Cô đứng cách đó không xa nhìn Dương Thanh và Tiêu Tiêu chơi vòng quay ngựa gỗ.
Tiêu Tiêu vui sướng reo lên: “Ngựa mau chạy đi! Nhanh lên, cha, cha, cha!”
“Mẹ chụp ảnh cho con với bố đi”, lúc đi qua Tần Thanh Tâm, Tiêu Tiêu hô lên.
Tần Thanh Tâm mỉm cười dịu dàng, giơ máy ảnh chuẩn bị đợi hai bố con tới gần thì chụp “tách” một cái.
Trong ảnh, hai bố con cười rất hạnh phúc.
Cả nhà ba người đi chơi suốt cả ngày, đến lúc hoàng hôn buông xuống, Dương Thanh mới lái xe đưa hai mẹ con tới nhà hàng Tô Ký, nơi Tần Y mời cơm.
“Chị họ!”
Dương Thanh dẫn vợ con bước vào trong, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Bọn họ quay lại nhìn, thấy Phương Duyệt đang thân mật nắm tay Dương Uy đi vào.
“Đây là?”, Dương Uy biết rõ còn cố hỏi.
Lần trước đã gặp mặt ở tập đoàn Tần Thị nhưng bây giờ anh ta lại cố tình giả ngu.
Phương Duyệt cười khanh khách: “Đây là chị họ em - Tần Thanh Tâm, mấy ngày trước mới thăng chức làm tổng giám đốc tập đoàn Tam Hòa”.
“Ồ?”, hai mắt Dương Uy sáng rực, cười giả tạo chủ động giơ tay với Tần Thanh Tâm: “Chào cô, tôi là Dương Uy của nhà họ Dương ở Châu Thành.
Bố tôi là Dương Chí Quân, phó tổng giám đốc tập đoàn Thành Hà.
Chắc sếp Tần đã từng nghe nói tới”.
Nhà họ Dương là gia tộc hàng đầu ở Châu Thành.
Dương Uy cảm thấy gia tộc mình rất đáng gờm.
Nhưng Tần Thanh Tâm lại không hề biết chuyện này.
Cô lạnh lùng nhìn Dương Uy, dứt khoát nói: “Chưa từng nghe tới”.
Dứt lời, cô dắt tay Tiêu Tiêu đi vào phòng Tần Y đã đặt trước.
Bàn tay đang giơ ra của Dương Uy lập tức cứng đờ, sắc mặt rất khó coi.
- ---------------------------
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...