Một lát sau Hoàng Chung mới hoàn hồn, nhịn không được cười phá lên.
"Dương Thanh, tôi phải công nhận cậu rất kiêu căng!"
"Đúng là ếch ngồi đáy giếng không coi ai ra gì!"
"Cậu rất mạnh, đàn em của cậu cũng rất mạnh, giết được cả cao thủ như Tay Sắt".
"Nhưng vậy thì đã sao? Cậu tưởng chỉ cần chút chiến tích này là có thể xông vào nhà họ Hoàng giết người à?"
"Nhà họ Hoàng có chỗ đứng trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô không chỉ vì có nền tảng hùng hậu.
Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám bước chân vào nhà họ Hoàng, e rằng chưa kịp gặp được Hoàng Thiên Hành đã bị tiêu diệt rồi".
Hoàng Chung cười khẩy mãi, không tin Dương Thanh có thể bình yên vô sự rời khỏi nhà họ Hoàng.
Ông ta rất muốn Dương Thanh bỏ mạng ở nhà họ Hoàng.
Đời này chỉ có mình Dương Thanh sỉ nhục ông ta nhiều như vậy, sợ là đến chết cũng không quên được.
Nhưng ông ta lại càng muốn trở thành chủ nhà họ Hoàng hơn.
Để ông ta có thể trở thành chủ nhà họ Hoàng đời tiếp theo, phe của ông ta đã cố gắng mấy mươi năm nay.
Ông ta không thể vì lợi ích của bản thân, khiến công sức mấy mươi năm của mọi người đổ sông đổ bể.
Cho nên dù ông ta cực kỳ muốn Dương Thanh chết nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Dương Thanh đến nhà họ Hoàng nộp mạng.
Dương Thanh hờ hững nhìn Hoàng Chung: "Trước giờ tôi luôn phân biệt ân oán rõ ràng.
Tuy ông đắc tội tôi nhưng không đến mức phải chết, tôi sẽ chừa cho ông một đường sống, đồng thời cho ông tận mắt chứng kiến tôi lấy mạng những kẻ muốn giết tôi như thế nào".
Dương Thanh nói xong liền quay người rời đi, Mã Siêu vội cất bước theo sau.
Hoàng Chung thừ người trong giây lát mới ý thức được Dương Thanh thật sự muốn đến nhà họ Hoàng, hoảng hốt đuổi theo.
"Dương Thanh, cậu muốn làm gì?"
"Lẽ nào cậu nghe không hiểu lời tôi nói sao?"
"Cậu không biết nhà họ Hoàng mạnh cỡ nào đâu, cậu mà bước vào nhà họ Hoàng sẽ bị giết chết không có chỗ chôn".
Hoàng Chung giận dữ hét lên.
Ông ta rất sợ nếu lúc này Dương Thanh chạy tới nhà họ Hoàng, dù nhà họ Hoàng có thể giết Dương Thanh dễ như trở bàn tay nhưng vị trí người thừa kế sẽ hoàn toàn vuột khỏi tay ông ta.
Dù sao nhiệm vụ giết chết Dương Thanh là do Hoàng Thiên Hành giao cho ông ta.
Kết quả Dương Thanh không chết, ngược lại còn chạy tới nhà họ Hoàng gây chuyện.
Sao Hoàng Thiên Hành có thể dễ dàng giao vị trí người thừa kế cho ông ta được?
Tuy người nhà họ Hoàng máu lạnh nhưng Hoàng Chung lại giết chết con gái ruột của Hoàng Thiên Hành.
Chỉ cần Hoàng Thiên Hành còn sống, chắc chắn lão ta sẽ không dễ dàng giao vị trí người thừa kế cho Hoàng Chung.
Nếu Dương Thanh còn tới nhà họ Hoàng gây sự, Hoàng Thiên Hành lại càng có thêm lý do để phản đối ông ta trở thành người thừa kế.
"Tôi tha mạng cho ông không có nghĩa là sẽ bỏ qua cho ông năm lần bảy lượt khiêu khích.
Tôi cho ông mười giây biến khỏi tầm mắt tôi, nếu không thì chết!"
Dương Thanh lạnh lùng nói.
Đối diện với ánh mắt của Dương Thanh, Hoàng Chung không khỏi rùng mình, cảm thấy lạnh thấu xương như bị dã thú nhìn chằm chằm.
Ông ta không hề nghi ngờ mình sẽ bị Dương Thanh giết chết nếu không biến mất trong vòng mười giây.
"Mong cậu hãy suy nghĩ kỹ trước khi quyết định đi đến nhà họ Hoàng!"
Nói xong, Hoàng Chung vội vàng nhường đường cho Dương Thanh.
Nhìn Dương Thanh rời đi, trong mắt Hoàng Chung hiện lên vẻ lo lắng.
Ông ta lập tức gọi một cuộc điện thoại.
"Bố, nhiệm vụ thất bại rồi.
Bây giờ cậu ta đang đến nhà họ Hoàng trừng phạt những kẻ muốn cậu ta chết!"
Hoàng Chung nói.
Chuyện đến bước này đã vượt xa khả năng xử lý của ông ta, ông ta chỉ đành báo lại toàn bộ sự thật cho Hoàng Thiên Nhai biết.
Hoàng Thiên Nhai ở biệt thự nhà họ Hoàng nghe xong cũng không thấy bất ngờ, chỉ hờ hững nói: "Được, con không cần nhúng tay vào chuyện này nữa.
Nhớ không được cho bất kỳ ai biết chuyện này nghe chưa?"
Hoàng Chung hoảng sợ nghĩ, bố đang muốn giúp đỡ Dương Thanh sao?
Nếu nói chuyện này cho Hoàng Thiên Hành biết, chỉ cần nhà họ Hoàng có thể dễ dàng giải quyết Dương Thanh cũng coi như lập công, nói không chừng Hoàng Thiên Hành còn có thể tha thứ cho ông ta không hoàn thành nhiệm vụ nữa.
Nhưng bố lại bảo phải che giấu chuyện này, chẳng phải đang bảo ông ta từ bỏ cơ hội lập công, trơ mắt nhìn Dương Thanh đi đến nhà họ Hoàng đối phó Hoàng Thiên Hành sao?
"Con có nghe bố nói không đấy?"
Hoàng Chung quá đắm chìm trong suy nghĩ riêng, quên cả trả lời khiến Hoàng Thiên Nhai không vui, lạnh lùng hỏi.
Hoàng Chung hốt hoảng vội trả lời: "Bố yên tâm, con sẽ không nói với ai đâu!"
"Được, bây giờ con lập tức trở về nhà họ Hoàng xem trò hay đi!", Hoàng Thiên Nhai dặn dò.
Bên trong biệt thự nhà họ Hoàng ở Yến Đô.
Hoàng Thiên Nhai vừa cúp điện thoại, khóe miệng chợt cong lên, chậm rãi nói: "Không ngờ con cháu của gia tộc Vũ Văn lại trưởng thành đến mức này".
"Tôi rất muốn biết rốt cuộc trong năm năm qua cậu đã đi đâu, gặp phải chuyện gì để có được năng lực mạnh mẽ như vậy chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy?"
"Chắc là bây giờ gia tộc Vũ Văn sẽ vô cùng hối hận vì quyết định ban đầu nhỉ?"
Hoàng Thiên Nhai tự lẩm bẩm: "Tôi rất mong chờ biểu hiện của cậu ở nhà họ Hoàng đấy".
Cùng lúc đó Dương Thanh đã rời khỏi khách sạn Đế Đô.
"Thằng ranh, mày đứng lại đó cho tao!"
Nào ngờ anh và Mã Siêu vừa bước ra khỏi khách sạn, một giọng nói tức giận bỗng vang lên sau lưng.
Chỉ thấy một người trẻ tuổi dẫn theo hai gã đàn ông vạm vỡ chặn đường Dương Thanh.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...