Chiến Thần Ở Rể


Dương Thanh đã phát hiện ra chiếc xe kia từ lâu, chỉ là anh không muốn để ý đến.


Nhưng không ngờ đối phương lại càng lúc càng quá quắt, thậm chí có vài lần còn cố ý đụng vào xe anh.


"Két!"

Dương Thanh đột nhiên kéo phanh tay, lốp xe cọ trên mặt đường phát ra tiếng ma sát chói tai.


Ngay sau đó, chiếc Phaeton quay một đường cong hoàn hảo, vừa vặn tránh được chiếc Lexus đang muốn đụng vào.


"Ầm!"

Một tiếng vang thật lớn, chiếc Lexus không kiểm soát được đã lao thẳng vào vành đai rừng hai bên đường rồi tông thẳng vào cột đèn đường.


Dương Thanh dừng xe, đi ra ngoài.


Bầu không khí nồng nặc mùi cao su, chiếc Phaeton của Dương Thanh dừng bên cạnh.


Kính cửa sổ phía trước đã vỡ từ lâu, trên mui xe và cửa ra vào có nhiều chỗ trũng xuống, lúc này cả chiếc xe thoạt nhìn như một đống sắt vụn.


Lúc ra khỏi nhà họ Hàn anh đã phát hiện xe mình bị đập nát, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết ai làm chuyện này.


Trước đó, lúc anh vừa tới cổng trang viên nhà họ Hàn đã gặp phải Ninh Thành Vũ giành chỗ đậu xe.


Anh vốn định đợi đến ngày mai sẽ giải quyết luôn thể, không ngờ đối phương lại đến làm phiền mình nhanh như vậy.


"Mẹ kiếp! Một thằng tới ở rể cũng dám chơi tao!"

Một bóng dáng trẻ tuổi bước ra từ băng ghế sau của chiếc Lexus với một cục u bầm xanh trên trán.



Người này không ai khác chính là Phùng Nghĩa Cần, tay sai của Ninh Thành Vũ.


"Thằng ranh, mày muốn chết như vậy sao?"

Phùng Nghĩa Cần đứng cạnh xe, sau lưng còn có hai vệ sĩ thân hình vạm vỡ.


Dương Thanh khẽ nhếch miệng, trên mặt hiện ra vẻ trêu tức: "Người muốn chết hẳn là mày mới phải?"

Trước đó, trong buổi tiệc sinh nhật của Hàn Phi Phi, Phùng Nghĩa Cần hết lần này đến lần khác đóng vai tay sai trung thành, không ngừng giúp Ninh Thành Vũ đối phó với anh.


Bây giờ lại tới đây, rõ ràng anh ta muốn chết quá rồi còn gì?

"Thằng ranh, mày sắp chết đến nơi rồi mà còn dám phách lối như vậy, đúng là ngu như lợn!", Phùng Nghĩa Cần nham hiểm nói.


Vừa nãy, lúc anh ta với Ninh Thành Vũ chia nhau ra về, Ninh Thành Vũ đã cố ý dặn dò anh ta phải khiến Dương Thanh biến mất, đương nhiên anh ta sẽ không bỏ qua cơ hội đổi đời tốt như vậy.


Tuy Ninh Thành Vũ đã bị gạt bỏ khỏi trung tâm quyền lực của nhà họ Ninh nhưng dựa vào thân phận dòng chính nhà họ Ninh của hắn, cũng có thể giúp Phùng Nghĩa Cần đứng vững gót chân ở nhà họ Phùng.


"Muốn làm gì thì làm nhanh lên, tao không có thời gian dây dưa với mày đâu".


Dương Thanh hơi mất kiên nhẫn nói.


"Nếu mày muốn đi đầu thai sớm vậy tao sẽ tiễn mày lên đường ngay!"

Phùng Nghĩa Cần nghiến răng phất tay: "Lên đi!"

Anh ta vừa nói xong, hai vệ sĩ phía sau liền xông thẳng vào Dương Thanh.


Nhưng Dương Thanh lại rất bình tĩnh đứng im tại chỗ, trơ mắt nhìn đối phương càng lúc càng tới gần.


Phùng Nghĩa Cần nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng khoái trá, anh ta nhịn không được cười lớn: "Rác rưởi đúng là rác rưởi, vừa nhìn thấy cao thủ của nhà họ Phùng đã sợ đến nỗi không dám nhúc nhích luôn rồi".



Trong lúc nói chuyện anh ta đã gọi điện thoại cho Ninh Thành Vũ, cười ha ha nói: "Cậu Vũ, tôi báo cho cậu tin mừng, thằng ranh kia đã bị tôi..."

"Ầm!"

"Ầm!"

Phùng Nghĩa Cần còn chưa nói hết đã im bặt.


Bởi vì hai gã vệ sĩ của anh ta lúc này bị Dương Thanh đạp bay đến dưới chân anh ta như hai quả bóng cao su.


Lúc này trong miệng, mũi của hai gã vệ sĩ kia đều là máu, nằm bất động trên mặt đất, không biết sống chết.


Nhưng việc khiến anh ta thật sự khiếp sợ chính là Dương Thanh cách xa chỗ của anh ta tới mười mét, nói cách khác cao thủ của nhà họ Phùng mà anh ta vẫn luôn cảm thấy tự hào đã bị Dương Thanh đạp bay ra xa mười mét chỉ trong nháy mắt.


"Phùng Nghĩa Cần, anh nói tiếp đi! Có phải thằng ranh kia đã bị giết chết rồi không?"

Giọng nói của Ninh Thành Vũ hơi phấn khích.


Lúc đầu hắn theo đuổi Hàn Phi Phi là vì làm theo lệnh của gia tộc nhưng dù hắn có cố gắng thế nào Hàn Phi Phi cũng dửng dưng.


Cuối cùng chịu không nổi, để củng cố địa vị của mình trong nhà họ Ninh, nên hắn đã dùng thủ đoạn hòng chiếm đoạt Hàn Phi Phi.


Nhưng lại bị cao thủ âm thầm bảo vệ bên cạnh Hàn Phi Phi do Hàn Khiếu Thiên sắp xếp phát hiện được cho nên mới tránh được bi kịch xảy ra.


Bởi vì chuyện này mà nhà họ Hàn và nhà họ Ninh suýt chút nữa đã khai chiến, cuối cùng nhà họ Ninh đã phải trả giá đắt mới dập tắt được lửa giận trong lòng Hàn Khiếu Thiên.


Kể từ đó, Ninh Thành Vũ vốn thuộc về trung tâm quyền lực của nhà họ Ninh suýt chút nữa bị đuổi khỏi gia tộc.


Nếu không phải bố hắn là người thừa kế của nhà họ Ninh thì hắn đã bị đuổi khỏi gia tộc từ lâu rồi.



Sau đó, vẫn là bố hắn đã nhiều lần cầu xin nên chủ gia tộc họ Ninh mới đồng ý cho hắn một cơ hội.
Đó là hắn phải theo đuổi được Hàn Phi Phi thì mới để hắn trở lại trung tâm quyền lực của nhà họ Ninh.


Trong buổi tiệc sinh nhật của Hàn Phi Phi, cô ta lại công khai thích Dương Thanh trước mặt mọi người, có thể tưởng tượng được Ninh Thành Vũ tức giận đến cỡ nào.


Nếu Dương Thanh không chết thì hắn không cách nào lên nắm quyền nhà họ Ninh.


Bây giờ Phùng Nghĩa Cần lại gọi điện thoại tới nói Dương Thanh sắp bị giết, có thể tưởng tượng được Ninh Thành Vũ kích động đến mức nào.


Chỉ là lúc này Phùng Nghĩa Cần đã sợ đến cả người xụi lơ, sao có thể nói ra được một câu hoàn chỉnh chứ?

"Khốn kiếp! Anh nói chuyện đi chứ!"

"Con mẹ nó anh điếc rồi à? Mau trả lời đi, rốt cuộc thằng nhãi kia chết chưa?"

"Phùng Nghĩa Cần tôi cho anh cơ hội cuối cùng, nếu anh không chịu nói chuyện nữa thì sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi!"

Phùng Nghĩa Cần không nói lời nào, khiến Ninh Thành Vũ giận như điên.


"Thật ngại quá, tôi vẫn còn sống khỏe!"

Đúng lúc này, giọng nói của Dương Thanh bỗng nhiên vang lên.


Bên kia điện thoại, lúc Ninh Thành Vũ nghe được giọng nói này thì sắc mặt lập tức xanh mét: "Tại sao lại là anh? Phùng Nghĩa Cần đâu?"

Dương Thanh cúi đầu liếc nhìn Phùng Nghĩa Cần cả người run lẩy bẩy ngồi xụi lơ trên đất, híp mắt nói: "Hắn sắp xuống dưới rồi, mày cũng đừng sốt ruột, tao sẽ đích thân đưa mày xuống dưới tìm hắn nhanh thôi".


Dương Thanh nói xong thì cúp luôn điện thoại.


Phùng Nghĩa Cần đã nghe thấy tất cả những gì Dương Thanh nói với Ninh Thành Vũ, lúc này anh ta cảm thấy một bầu không khí đáng sợ bao trùm lấy anh ta.


"Anh...
anh Thanh, tôi… tôi sai rồi.
Tôi không dám nữa đâu.
Hết thảy mọi chuyện đều là do Ninh Thành Vũ ép tôi làm".


"Anh Thanh, anh rộng lượng tha cho tôi đi.
Anh cứ xem tôi là con sâu cái kiến nhỏ nhoi, xin anh tha cho tôi đi!"


"Không đúng, ngay cả con sâu tôi cũng không bằng, anh giết tôi chỉ làm bẩn tay anh mà thôi".


Phùng Nghĩa Cần sợ đến nỗi nói năng lộn xộn.
Anh ta quỳ dưới đất không ngừng dập đầu xin tha mạng.


Anh ta thật sự sợ hãi.
Lúc nãy chính mắt anh ta nhìn thấy hai vệ sĩ của mình còn chưa đụng đến Dương Thanh thì đã bị Dương Thanh đạp bay ra xa mười mấy mét.


Anh ta biết rõ vệ sĩ của mình mạnh cỡ nào.


Lúc này, nếu anh ta không cầu xin tha thứ sợ rằng chỉ có nước chết.


Hơn nữa lúc nãy Dương Thanh đã nói với Ninh Thành Vũ, muốn anh ta đi xuống dưới trước đợi Ninh Thành Vũ.


Anh ta biết “đi xuống dưới” mà Dương Thanh nói là có ý gì.


"Mày nói không sai, giết mày sẽ làm bẩn tay tao".


Dương Thanh bỗng nói.


Phùng Nghĩa Cần nghe vậy vui mừng khôn xiết, như nhìn thấy ánh sáng trong bóng tối, anh ta phấn khởi nói: "Cảm ơn anh Thanh! Cảm ơn anh Thanh! Từ nay về sau, em sẽ xem anh như tổ tiên của mình..."

"Ầm!"

Phong Nghĩa Cần chưa kịp nói xong, lồng ngực đã bị một lực mạnh đánh vào, cả người vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp trong khoảng không, sau đó ngã mạnh xuống giữa đường.


Mà lúc này lồng ngực của anh ta đã lõm sâu xuống, sức sống biến mất trong nháy mắt.


"Giết mày, cần gì phải bẩn tay?"

Vẻ mặt Dương Thanh lạnh lùng, xoay người lên xe rời khỏi đi.


- ---------------------------


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui