Xe của Dương Thanh đã bị đập nát nhưng Ninh Thành Vũ vẫn chưa hả giận.
“Một cái xe biển Giang Hải rách nát cũng dám chiếm chỗ đỗ xe của tôi?”
Hắn rủa một câu rồi lại ra lệnh: “Cho người phá nát cái xe này rồi kéo đi cho tôi.
“Vâng!”
Đám đàn em vội đáp.
Dương Thanh không hề hay biết xe của mình đã bị người ta đập, còn bị kéo đi.
Anh đã vào được nhà họ Hàn nhờ sự dẫn đường của lễ tân.
Một khu biệt thự khổng lồ như phủ đệ của quan lớn thời cổ đại, có hòn non bộ và hồ nhân tạo nuôi đủ loại cá chép lớn.
Bốn phía cây xanh râm mát, còn có một vài mái đình cổ xưa.
Khi đi tới sảnh lớn của một phòng hội hai tầng phong cách cổ đại, lễ tân dừng bước cười nói: “Tiệc sinh nhật của cô chủ được tổ chức ở đây, mời anh vào!”
Lúc này bên trong đã đông nghịt người.
Nhóm thanh niên nam nữ túm năm tụm ba lại một chỗ, tay cầm ly đế cao, trông rất sang chảnh.
Nhà họ Hàn là một trong ba gia tộc đứng đầu tỉnh lỵ, Hàn Phi Phi lại là công chúa nhỏ của nhà họ Hàn.
Vậy nên tiệc sinh nhật của cô ta vô cùng náo nhiệt.
Dương Thanh xuất hiện thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Bởi vì đàn ông ở đây đều mặc vest chỉnh tề, cài nơ cổ áo, phụ nữ đều mặc váy dạ hội thướt tha.
Chỉ riêng Dương Thanh ăn mặc rất bình thường, tùy ý.
“Dương Thanh!”
Đúng lúc này, một giọng nói kinh ngạc vang lên.
Cách đó không xa có một bóng người quen thuộc đang tiến về phía anh.
“Tô San, cô cũng tới đây à?”
Gặp được Tô San ở đây, Dương Thanh khá ngạc nhiên.
“Hôm nay là tiệc sinh nhật của công chúa nhỏ nhà họ Hàn, các gia tộc hàng đầu đều chủ động tới tham dự.
Tôi đại diện nhà họ Tô tới đây”, Tô San cười đáp.
Dương Thanh nghe vậy liền hiểu.
Với địa vị của nhà họ Hàn, tiệc sinh nhật của bất kỳ người nào trong gia tộc này đều sẽ thu hút vô số gia tộc giàu có chứ đừng nói là cô cháu gái được Hàn Khiếu Thiên cưng chiều nhất, Hàn Phi Phi.
Ngẫu nhiên gặp được Dương Thanh, Tô San rất vui vẻ, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cực kỳ kích động, trái tim cũng đập rộn ràng.
Dương Thanh lại chẳng có phản ứng gì, chỉ nhìn cô ta một cái rồi khen ngợi: “Hôm nay cô rất xinh đẹp!”
“Cảm ơn anh!”
Tô San mỉm cười.
Ở đây ai cũng trang điểm xinh đẹp nhưng Tô San còn đẹp hơn những người khác gấp mấy lần.
Cô ta có nét đẹp trời sinh, lớp trang điểm tinh xảo càng tôn lên vẻ đẹp của cô ta.
Tô San mặc một chiếc váy dạ hội màu hồng phấn ôm ngực, ôm trọn dáng người hoàn mỹ mê người.
Làn da trắng nõn của Tô San phối với chiếc váy lại càng nổi bật.
Gương mặt xinh đẹp không tì vết, khóe miệng cong cong nở nụ cười tự tin.
Đúng lúc này, cửa phòng tiệc bỗng nhiên bị mở ra, một người trẻ tuổi đi tới.
Đối phương mặc bộ vest màu đen, áo sơ mi trắng và cài nơ trên cổ áo.
Sự xuất hiện của anh ta khiến mọi người đều dậy sóng.
“Chủ gia tộc mới kế nhiệm của nhà họ Quan đứng đầu Giang Hải, Quan Tuyết Tùng, là chủ gia tộc trẻ nhất của tỉnh Giang Bình!”
“Trông cậu ấy chỉ khoảng ba mươi tuổi.
Trẻ như vậy đã trở thành chủ nhà họ Quan rồi sao?”
“Mọi người đừng xem thường cậu ấy.
Nhà họ Quan là một trong các gia tộc đứng đầu Giang Hải, đương nhiên sẽ không thiếu người thừa kế.
Vì Quan Tuyết Tùng quá xuất sắc nên chủ gia tộc đời trước mới bỏ qua một đời, truyền vị trí chủ gia tộc cho cậu ấy”.
“Trẻ như vậy đã là chủ gia tộc giàu có, quá khủng khiếp!”
Mọi người ở đây đều là người của các gia tộc hàng đầu tỉnh Giang Bình, biết rõ tin tức Quan Tuyết Tùng kế thừa vị trí chủ gia tộc.
Quan Tuyết Tùng vốn đã rất đẹp trai, cao khoảng 1m8, vô cùng nổi bật giữa đám đông.
Rất nhiều cô gái trẻ không ngừng nhìn anh ta với ánh mắt quyến rũ.
Nhưng anh ta rất thờ ơ, không thèm nhìn mấy cô nàng dung tục kia.
“Cậu Thanh!”
Trong khi mọi người đều đang chú ý tới Quan Tuyết Tùng, anh ta lại giật mình hô lên rồi rảo bước tới chỗ Dương Thanh.
“Không ngờ cậu cũng tới đây.
Biết vậy tôi đã đi đón cậu rồi!”
Quan Tuyết Tùng đi tới trước mặt Dương Thanh, cung kính nói.
Dương Thanh cười đáp: “Con nhóc Phi Phi mời tôi tới đây”.
Đối diện với Dương Thanh, Quan Tuyết Tùng không dám khinh nhờn.
Dù anh ta đã trở thành chủ nhà họ Quan nhưng vẫn không dám coi thường anh.
Người trẻ tuổi trước mắt có thể hủy diệt nhà họ Quan chỉ bằng một câu nói, cũng có thể nâng đỡ nhà họ Quang chỉ bằng một câu nói.
Khi Quan Chính Sơn truyền lại vị trí chủ gia tộc cho Quan Tuyết Tùng đã dặn dò kỹ càng rằng không cần biết ở đâu, lúc nào, Dương Thanh có đắc tội ai đi nữa, nhà họ Quan đều phải không chút do dự ủng hộ Dương Thanh.
Có thể thấy địa vị của Dương Thanh trong nhà họ Quan lớn đến mức nào.
“Cô Tô San!”
Quan Tuyết Tùng chào hỏi Tô San.
Tô San mỉm cười: “Chào ông chủ Quan! Không ngờ anh đã trở thành chủ gia tộc, một mình một cõi, còn tôi vẫn phải sống dưới bóng của bố mình, làm một người phụ nữ yếu đuối”.
Quan Tuyết Tùng cười nhạt một tiếng, ẩn ý nói: “Với quan hệ của cô và cậu Thanh, ai dám coi thường cô yếu đuối?”
Rõ ràng Quan Tuyết Tùng đang hiểu lầm gì đó.
Đương nhiên Dương Thanh sẽ không phí lời giải thích.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tô San đỏ bừng lên, cũng không chịu giải thích, chỉ liếc nhìn Dương Thanh.
Quan Tuyết Tùng tinh mắt thấy được, lại càng khâm phục Dương Thanh, thu phục được con gái của Tô Thành Vũ về tay.
Đồng thời, Tô San cũng âm thầm kinh hãi.
Dù cô ta có biết chút ít về thân phận của Dương Thanh nhưng không ngờ, Quan Tuyết Tùng đã là chủ nhà họ Quan mà vẫn phải cung kính với anh như thế.
Chứng tỏ địa vị của Dương Thanh còn cao hơn cả chủ nhà họ Quan.
Thấy Quan Tuyết Tùng và Tô San đều vây quanh Dương Thanh, rất nhiều người cảm thấy ngạc nhiên.
Bọn họ vốn tưởng Dương Thanh chỉ là người của một gia tộc nhỏ bé trà trộn vào đây, không ngờ đến cả Quan Tuyết Tùng và Tô San cũng phải chủ động chào hỏi anh.
Dương Thanh cũng đã nhìn thấy một vài gương mặt quen thuộc, Ngụy Minh Nguyệt của nhà họ Ngụy và một người trẻ tuổi nhà họ Trang.
Nhất là Ngụy Minh Nguyệt đã từng chứng kiến sự bá đạo của Dương Thanh nên cố tình trốn ở rất xa, sợ anh sẽ nhớ ra mình.
Cô ta đâu có biết, đối với Dương Thanh cô ta chỉ là một con kiến hôi.
Một con voi to lớn sẽ nhận ra một con kiến bé nhỏ sao?
Đúng lúc này, một nhóm nam nữ trẻ tuổi đột nhiên đi tới.
“San San, cô không giới thiệu đôi bên chút à?”
Người thanh niên dẫn đầu mặc một bộ vest màu xanh lam, khí thế hiên ngang kiêu ngạo, rất nổi bật.
Hắn đang tươi cười nhìn Tô San.
Nhưng khi trông thấy Dương Thanh, ánh mắt hắn lại hiện lên sự khiêu khích và dữ tợn.
- ---------------------------
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...