Chiến Thần Ở Rể


Quý bà họ Hoàng này chính là mẹ đẻ của Mạnh Huy, cũng là con dâu của Mạnh Hồng Nghiệp.


Thế nhưng lão ta vẫn phải cam chịu nhường cho bà ta ngồi ở vị trí cao nhất.


Có thể khiến Mạnh Hồng Nghiệp phải đối xử tôn kính như vậy, lại còn mang họ Hoàng, chỉ có thể là người của nhà họ Hoàng, một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô.


Người phụ nữ này tên là Hoàng Mai.


Lần này bà ta tới Giang Hải là vì chuyện của Mạnh Huy và Mạnh Thiên Kiêu.


Mạnh Hồng Nghiệp run sợ trong lòng, tỏ ra đau khổ, hai mắt đỏ bừng: “Cái chết của Mạnh Huy và Thiên Kiêu đều do một người trẻ tuổi tên Dương Thanh gây ra!”

Sau đó, lão ta kể lại một lượt toàn bộ sự việc.


Cái gì nên kể đều kể ra hết, ngoại trừ việc lão ta trục xuất Mạnh Huy trước mặt mọi người và từ chối yêu cầu báo thù cho con trai của Mạnh Thiên Kiêu.


Nghe xong, Hoàng Mai đỏ bừng mắt, đáy mắt tràn đầy sát khí mãnh liệt.


“Tại sao tôi còn nghe nói ông không chịu ra mặt giúp con trai tôi, còn trục xuất thằng bé ra khỏi gia tộc trước mặt mọi người? Mạnh Thiên Kiêu muốn nhờ ông lấy danh nghĩa nhà họ Mạnh báo thù rửa hận cho con tôi lại bị ông cự tuyệt?”

Hoàng Mai nói rất bình thản nhưng khí thế vô cùng mạnh mẽ, uy nghiêm.


Nghe lời chất vấn của bà ta, mặt mày Mạnh Hồng Nghiệp biến sắc.
Nếu lão ta biết Hoàng Mai là người của gia tộc đứng đầu Yến Đô, sao lão ta dám đuổi Mạnh Huy ra khỏi gia tộc? Sao dám cự tuyệt yêu cầu của Mạnh Thiên Kiêu?


Thậm chí lão ta không hề hay biết chuyện của Mạnh Thiên Kiêu và Hoàng Mai.


Chỉ biết một ngày nào đó hơn ba mươi năm trước, Mạnh Thiên Kiêu đột nhiên bế một bé trai về nhà, nói là con của mình.


Bé trai này chính là Mạnh Huy.


Mạnh Hồng Nghiệp từng âm thầm cho người giám định máu của Mạnh Huy, xác định Mạnh Huy là con ruột của Mạnh Thiên Kiêu thì mới chịu chấp nhận.


Bây giờ Hoàng Mai lại tìm tới tra hỏi nguyên nhân cái chết của Mạnh Huy và Mạnh Thiên Kiêu.


Điều này khiến Mạnh Hồng Nghiệp vô cùng hối hận.
Giờ phút này, lão ta đang thấp thỏm lo âu.


“Cô Hoàng, tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ!”

Mạnh Hồng Nghiệp hoảng hốt đáp: “Tôi rất kỳ vọng vào Thiên Kiêu và Mạnh Huy, thậm chí tôi còn đặc cách cho Mạnh Huy có tư cách tranh đoạt vị trí thừa kế với bậc chú bác”.


“Nhưng thằng nhóc Dương Thanh kia quá mạnh.
Một mình cậu ta có thể hủy diệt nhà họ Mạnh chúng tôi”.


“Đợi điều tra rõ ràng, cô sẽ biết tôi không hề giấu diếm điều gì về chuyện ngày đó”.


“Có nói thế nào thì Thiên Kiên cũng là đứa con trai tôi vừa ý nhất, Mạnh Huy cũng là cháu trai tôi tự hào nhất.
Nếu không phải bất đắc dĩ, sao tôi có thể từ bỏ hai đứa nó được?”

Mạnh Hồng Nghiệp đứng bật dậy, không dám ngồi nữa.
Nếu không vì vai vế của Hoàng Mai thấp hơn, lão ta đã quỳ rạp xuống rồi.


Hoàng Mai cũng biết Mạnh Hồng Nghiệp không dám lừa gạt mình.


Bởi vì lão ta là bố của Mạnh Thiên Kiêu, ông nội của Mạnh Huy nên bà ta mới tốn thời gian nói nhảm nhiều như vậy.


“Ông nói Dương Thanh kia lợi hại lắm hả? Có thể một đòn đánh bay cao thủ mạnh nhất nhà họ Mạnh các người sao?”, Hoàng Mai nhíu mày hỏi.


Những năm gần đây, tuy bà ta chưa từng tới nhà họ Mạnh nhưng hiểu rõ về gia tộc này như lòng bàn tay.


Bà ta cũng biết năng lực của nhà họ Mạnh không hề đơn giản.


Không ngờ một gia tộc mạnh mẽ như vậy lại suýt bị một người trẻ tuổi phá hủy.


“Cô Hoàng, tôi nói thật đấy, tôi không dám lừa cô đâu!”

Mạnh Hồng Nghiệp vội vàng nói, chỉ sợ Hoàng Mai không vui sẽ tiện tay giết lão ta.



Hoàng Mai im lặng không lên tiếng, lông mày nhíu chặt.


Bà ta là người nhà họ Hoàng, đương nhiên không phải kẻ ngốc.


Một người trẻ tuổi mới hai mươi bảy tuổi đã có thể một đòn đánh bại cao thủ mạnh nhất nhà họ Mạnh.
Dù là trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng khó có được cao thủ có thực lực kinh người như vậy.


“Đại sư Đàm thấy thế nào?”

Hoàng Mai bỗng nhìn sang người đàn ông trung niên bên cạnh.


Đại sư Đàm là cao thủ của nhà họ Hoàng, phụ trách an toàn cho bà ta, thực lực cực mạnh.


Nhắc tới phương diện võ thuật, hỏi đại sư Đàm là chuẩn nhất.


Đại sư Đàm đột nhiên lên tiếng hỏi: “Mạnh Hồng Nghiệp, cao thủ mạnh nhất gia tộc các người là ai?”

“Hắc Bào!”

Mạnh Hồng Nghiệp quát một tiếng, một người mặc đồ đen đeo mặt nạ quỷ bước ra.


Đại sư Đàm đi tới nói với Hắc Bào: “Dùng hết sức lực đánh với tôi một trận đi!”

“Được!”

Hắc Bào đáp.


“Soạt!”

Ngay sau đó, Hắc Bào rút đao ra.



Tỉnh lỵ có một lời đồn: “Hắc Bào rút đao, máu chảy thành sông”.
Thế nhưng trước mặt đại sư Đàm, câu nói này chẳng đáng nhắc tới.


“Lên đi!”

Đại sư Đàm đứng chắp tay sau lưng, lớn tiếng nói với Hắc Bào.
.
đam mỹ hài

Nhưng Hắc Bào không dám khinh địch.
Ông ta cảm nhận được một luồng khí thế cực lớn tỏa ra từ người đại sư Đàm.


Dù biết trước mình sẽ bại trận, Hắc Bào vẫn quyết tâm đánh một trận.


“Ya!”

Hắc Bào hô lên một tiếng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy vọt tới.


Đám người xung quanh chỉ nhìn thấy một cái bóng đen sì tấn công đại sư Đàm.
Còn đại sư Đàm vẫn đứng im tại chỗ, một tay chắp sau lưng, tay còn lại thả lỏng bên người.


Rõ ràng đại sư Đàm định đối phó Hắc Bào bằng một tay.


- ---------------------------


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui