Chân của Dương Thanh thậm chí đã giẫm lên mặt Mạnh Huy rồi, trong giờ phút nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng Mạnh Huy cũng sụp đổ, rống to nói.
“Mày nói gì?”
Dương Thanh kinh ngạc hỏi.
Anh chỉ muốn mang thi thể của Châu Ngọc Thúy về, nào ngờ lại nghe tin bà ta vẫn còn sống.
Đối với anh, Châu Ngọc Thúy đúng là rất đáng chết.
Nhưng dù sao cũng là vì bị Tần Thanh Tâm đuổi đi, rồi bị bắt cóc trên đường do người của anh hộ tống.
Nếu bà ta thực sự đã chết, Tần Thanh Tâm sẽ hối hận day dứt cả đời, sẽ cho rằng bà ta bị cô hại chết.
“Châu Ngọc Thúy vẫn còn sống.
Tôi không giết bà ta!”
Mạnh Huy lặp lại lần nữa, toàn thân ướt sũng mồ hôi, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
Vừa rồi hắn thực sự đã cảm nhận được cái chết đang cận kề.
Chân của Dương Thanh giẫm trên mặt hắn, chỉ cần hắn nói chậm thêm một giây, có lẽ đã bị giẫm nát đầu.
“Nói rõ ràng xem nào! Rốt cuộc bà ta đang ở đâu?”, Dương Thanh hỏi.
Mạnh Huy sợ chết khiếp, không dám giấu giếm thành thật khai báo: “Bà ta vẫn còn ở nhà họ Ngụy!”
“Nhà họ Ngụy? Sao lại như vậy?”
Trước đó Dương Thanh đã tìm đến Ngụy Tường nhưng vẫn không tìm thấy Châu Ngọc Thúy, gã còn nói bà ta đã bị người của Mạnh Huy đưa đi.
Thế nên anh mới tới nhà họ Mạnh.
“Mạnh Huy, tóm lại đã xảy ra chuyện gì?”
Mạnh Thiên Kiêu tức giận quát lên.
Mạnh Huy sợ phát khóc: “Con nói thật mà!”
“Bà ta chỉ là một người đàn bà quê mùa thấp kém, con bắt cóc làm gì?”
“Con chỉ nhờ Ngụy Tường tung tin nói Châu Ngọc Thúy đang ở trong tay con thôi”.
“Hơn nữa, nếu con thực sự muốn giết bà ta thì đã để nhà họ Ngụy làm rồi, sao còn phải phí công đưa bà ta về nhà họ Mạnh rồi mới giết?”
Nghe Mạnh Huy nói vậy, Dương Thanh im lặng.
Anh cố gắng giữ bình tĩnh, suy nghĩ kĩ càng, có vẻ Mạnh Huy không nói dối.
Quả thật như lời hắn nói, Châu Ngọc Thúy đã không còn giá trị lợi dụng.
Đúng là Mạnh Huy không hề đưa bà ta về nhà họ Mạnh.
“Vậy thì tại sao cậu muốn nhà họ Ngụy tung tin nói Châu Ngọc Thúy ở trong tay cậu?”
Lúc này, Hàn Khiếu Thiên đột nhiên lên tiếng hỏi.
Mạnh Huy dè dặt nhìn Dương Thanh: “Bởi vì chỉ có vậy mới dụ được cậu ta tới nhà họ Mạnh…”
Hắn chỉ nói tới đây liền ngừng lại.
Hàn Khiếu Thiên cười lạnh một tiếng: “Cậu tưởng dụ được Dương Thanh tới nhà họ Mạnh là có thể dễ dàng lấy mạng cậu ấy sao?”
Tuy Mạnh Huy không trả lời nhưng mọi người đều hiểu Hàn Khiếu Thiên nói rất chính xác.
Dương Thanh hít sâu một hơi, không ngờ mình lại bị Ngụy Tường lừa một vố.
Nhưng khi ấy anh quá vội vàng chỉ muốn lập tức tìm được Châu Ngọc Thúy nên mới không cân nhắc cẩn thận.
“Nhà họ Ngụy thật to gan, dám lừa dối cậu Thanh!”
Vương Cường nghiến răng nghiến lợi nói.
Quan Tuyết Tùng cũng lên tiếng: “Nhà họ Ngụy đang đùa với lửa!”
“Cậu Thanh, bây giờ tôi sẽ dẫn người tới Giang Hải với cậu, cùng nhau san bằng nhà họ Ngụy!”
Trần Hưng Hải vội vàng đề nghị.
Nghe vậy, Hàn Khiếu Thiên trầm giọng khuyên ngăn: “Dương Thanh, chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn!”
Dương Thanh ngạc nhiên nhìn Hàn Khiếu Thiên.
Lúc chủ động khiêu chiến với nhà họ Mạnh cũng không thấy ông cụ nhíu mày một cái, vậy mà khi đối đầu nhà họ Ngụy, ông cụ lại do dự.
“Cậu Thanh, tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi.
Bây giờ cậu có thể tha cho tôi không?”
Mạnh Huy gấp giọng hỏi.
Mạnh Thiên Kiêu cũng đi tới cầu xin: “Chuyện lần này là nhà họ Mạnh không đúng.
Nếu mẹ vợ của cậu vẫn còn sống, mong cậu hãy tha cho Mạnh Huy”.
Dứt lời, ông ta đưa cho Dương Thanh một chiếc thẻ ngân hàng: “Trong này có năm mươi triệu, coi như tiền bồi thường cho việc thằng con ngu dốt của tôi đã làm!”
Dương Thanh nhìn chằm chằm Mạnh Thiên Kiêu, người này rất quyết đoán, cũng rất biết cách xử lý công việc.
Khi biết Châu Ngọc Thúy vẫn còn sống, ý muốn giết người của Dương Thanh đã tiêu tan hơn một nửa.
“Nếu để tôi biết anh lại lừa tôi, ngày tôi bước vào nhà họ Mạnh lần nữa cũng là ngày các người diệt vong!”
Dương Thanh không thèm nhận chiếc thẻ kia, chỉ lạnh lùng ném lại một câu rồi quay người rời đi.
Sắc mặt Mạnh Thiên Kiêu lập tức cứng đờ.
Ông ta nhìn theo bóng lưng của Dương Thanh, đột nhiên nói với Mạnh Huy: “Từ nay trở đi mày không được bước vào nhà nửa bước!”
“Còn nữa, nếu kẻ nào dám để lộ chuyện xảy ra hôm nay, giết không tha!”
Mạnh Thiên Kiêu là người thừa kế của gia tộc, có tư cách nói ra câu này.
Tất cả những chuyện vừa rồi đều là sự sỉ nhục với nhà Mạnh.
Nếu bị truyền ra ngoài, nhà họ Mạnh sẽ mất sạch thể diện.
Thấy Dương Thanh bỏ đi, các gia tộc khác cũng nhao nhao chạy theo.
“Dương Thanh, cậu thật sự muốn xử lý nhà họ Ngụy sao?”
Vừa mới ra khỏi nhà họ Mạnh, Hàn Khiếu Thiên lập tức hỏi.
Phản ứng ban nãy của ông cụ khiến Dương Thanh rất ngạc nhiên, bây giờ lại hỏi anh như vậy, không khỏi khiến anh sinh lòng nghi hoặc: “Chẳng lẽ nhà họ Ngụy còn mạnh hơn cả nhà họ Mạnh sao?”
Hàn Khiếu Thiên lắc đầu: “Tôi có biết một chút về bọn họ”.
“Có lẽ trong mắt cậu chỗ dựa của nhà họ Ngụy là nhà họ Mạnh.
E là cậu chưa biết, nhà họ Mạnh chỉ là một trong những chỗ dựa của nhà họ Ngụy mà thôi”.
“Chỗ dựa lớn nhất của bọn họ chính là Hiệp hội Võ thuật!”
Lúc nhắc tới Hiệp hội Võ thuật, sắc mặt của Hàn Khiếu Thiên cực kỳ nghiêm trọng.
Đây không phải lần đầu tiên Dương Thanh nghe đến tổ chức này.
“Tôi cũng biết chút ít về Hiệp hội Võ thuật.
Nghe nói đến cả các gia tộc ở Yến Đô cũng thà đắc tội tám gia tộc đứng đầu còn hơn động chạm tới Hiệp hội Võ thuật”, Dương Thanh nói.
“Không sai! Trong Hiệp hội Võ thuật có rất nhiều cao thủ.
Không chỉ vậy bọn họ còn có chi hội trên khắp thế giới.
Ở tỉnh Giang Bình cũng có chi hội của Hiệp hội Võ thuật”.
“Người ngoài chỉ biết tỉnh lỵ có nhà họ Hàn, nhà họ Mạnh và nhà họ Ninh là mạnh nhất.
Nhưng trên thực tế, chi hội của Hiệp hội Võ thuật ở tỉnh lỵ mới là thế lực đứng đầu!”
“Hiệp hội Võ thuật vốn rất thần bí, tựa như chim ưng trong đêm tối cực kỳ nguy hiểm.
Vậy nên mới bị người khác xem nhẹ”.
“Nghe nói nhà họ Ngụy có một ít giao dịch đen tối với Hiệp hội Võ thuật!”
Hàn Khiếu Thiên trầm giọng nói, nhắc tới Hiệp hội Võ thuật cũng khiến ông cụ phải kiêng kị.
Dương Thanh không ngờ đến cả Hàn Khiếu Thiên cũng phải dè chừng Hiệp hội Võ thuật.
“Nếu Hiệp hội Võ thuật vẫn tiếp tục im hơi lặng tiếng, tôi còn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng nếu họ dám có ý đồ với tôi thì cũng không cần tồn tại nữa!”
Dương Thanh bá đạo tuyên bố, lời nói của anh như tiếng sấm rền vang bên tai Hàn Khiếu Thiên.
Ông cụ sững sờ hồi lâu mới lắc đầu chua xót: “Xem ra tôi già thật rồi.
Tương lai vẫn phải thuộc về người trẻ tuổi các cậu!”
Nếu là mấy ngày trước nghe thấy Dương Thanh nói vậy, có lẽ Hàn Khiếu Thiên sẽ giận dữ mắng anh là đầu óc thiển cận ếch ngồi đáy giếng.
Nhưng vừa rồi ông cụ đã chứng kiến năng lực mạnh mẽ của anh ở nhà họ Mạnh nên không còn cảm thấy anh ngông cuồng nữa.
Dương Thanh có tư cách nói ra những lời này!
“Tôi sẽ ghi nhớ ân tình hôm nay.
Sau này ông chủ Hàn có việc gì cần nhờ vả cứ nói!”
Dương Thanh bỗng chắp tay nói.
Dù ở Châu Thành hay là ở nhà họ Mạnh, hành động của Hàn Khiếu Thiên đều khiến Dương Thanh có ấn tượng tốt.
Người như ông cụ đáng để anh phải kính trọng.
Hàn Khiếu Thiên bật cười thành tiếng: “Chút chuyện này sao có thể sánh được với ơn cứu mạng của cậu?”
Nói xong, ông cụ dẫn Hàn Phi Phi rời đi.
Hàn Phi Phi vẫy tay chào tạm biệt anh: “Anh Thanh, hẹn gặp lại!”
“Cậu Thanh, bây giờ chúng ta tới nhà họ Ngụy à?”
Chờ Hàn Khiếu Thiên đi khuất, Trần Hưng Hải bước tới hỏi.
Dương Thanh híp mắt lắc đầu nói: “Ông về Châu Thành đi, tuyệt đối không được để lộ chuyện hôm nay!”
“Vâng!”
Trần Hưng Hải vội đáp.
Ngay sau đó, Trần Hưng Hải cũng dẫn người rời khỏi.
Vương Cường tự nhận làm tái xế cho Dương Thanh.
Đợi anh lên xe gã mới lên tiếng hỏi: “Bây giờ cậu muốn đi đâu?”
Dương Thanh đang nhắm mắt bỗng nhiên nói: “Nhà họ Ngụy!”
- ---------------------------
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...