Sau khi Tần Y rời đi, Dương Thanh đứng bên cửa sổ, bình tĩnh nhìn ra bên ngoài.
Nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng anh lại dậy sóng.
Mặc dù Tần Y đã nói về sự lựa chọn của cô ta, nhưng Dương Thanh vẫn có thể cảm nhận được sự buồn bã và tuyệt vọng trong lòng cô ta.
Chỉ là ví dụ thôi mà cô ta đã như thế này rồi, vậy nếu một ngày mọi chuyện được đưa ra ánh sáng thì sao?
Cô ta sẽ đau khổ đến mức nào?
Tần Thanh Tâm sẽ sốc biết bao nhiêu?
"Mà thôi!"
Một lúc lâu sau, Dương Thanh bỗng thở dài, lẩm bẩm: "Tôi sẽ cho bà một cơ hội cuối cùng.
Chỉ cần bà từ bỏ ý định giết bố, tôi sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra".
Mặc dù không có bằng chứng, nhưng anh có thể chắc chắn, Tần Đại Dũng xảy ra chuyện là do Châu Ngọc Thúy gây ra.
Chỉ cần anh muốn dùng biện pháp cứng rắn, thì chắc chắn có thể ép bà ta nói ra sự thật.
Nhưng một khi sự thật được phơi bày, Tần Thanh Tâm và Tần Y sẽ phải đối mặt với nỗi đau vô cùng lớn.
"Tôi thề, đây là cơ hội cuối cùng!"
Dương Thanh lại đột nhiên lên tiếng, ánh mắt đầy lạnh lùng.
Chỉ có Dương Thanh mới biết, quyết định này khó khăn như thế nào đối với anh.
Sau đó, anh gọi một cuộc điện thoại, ra lệnh: "Điều tra cho tôi một chuyện.
Tại sao các doanh nghiệp ở tỉnh lỵ đang hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh lại đột ngột hủy hợp đồng?"
Thực ra anh đã có sẵn đáp án rồi, chỉ là cần xác minh lại mà thôi.
Trong một căn biệt thự sang trọng độc lập của nhà họ Mạnh ở tỉnh lỵ.
Một thanh niên khoảng ba mươi tuổi đang ngồi trên chiếc ghế sofa bằng gỗ Cẩm Lai cao cấp, hai chân bắt chéo nhau.
"Thưa cậu, đã giải quyết xong rồi ạ.
Tất cả các đối tác của tập đoàn Nhạn Thanh ở tỉnh lỵ đều đã hủy hợp đồng.
Cho dù đã được bồi thường theo thỏa thuận, thiệt hại của tập đoàn Nhạn Thanh cũng vô cùng lớn".
Một người trung niên đang đứng cung kính báo cáo với người thanh niên trước mặt.
Người thanh niên này chính là Mạnh Huy, người xuất sắc nhất trong thế hệ thứ ba của nhà họ Mạnh, một gia tộc quyền quý ở tỉnh lỵ.
Khóe miệng Mạnh Huy khẽ nhếch lên: "Làm rất tốt, nhưng vẫn chưa đủ.
Tôi cho ông nhiều nhất một tuần, nhất định phải hoàn toàn đánh sập chi nhánh ở Giang Hải của tập đoàn Nhạn Thanh!"
“Cậu Huy, e rằng việc này hơi khó!”, người đàn ông trung niên vẻ mặt khó xử nói.
“Tôi chỉ cho ông bảy ngày, nếu không làm được, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”, Mạnh Huy uy hiếp.
.
Truyện Khác
Người đàn ông trung niên lau mồ hôi trên trán, vội nói: "Vâng, thưa cậu Huy!"
"Đi đi!"
Sau khi người đàn ông trung niên rời đi, ánh mắt Mạnh Huy trở nên hơi nghiêm trọng, tự nhủ: "Vũ Văn Bân chỉ cho mình một tháng để lật đổ chi nhánh Giang Hải của tập đoàn Nhạn Thanh.
Bây giờ đã nửa tháng trôi qua rồi, mình phải đẩy nhanh tiến độ!"
Hắn cho người trung niên đó bảy ngày, nếu như không làm được thì tuần cuối cùng hắn vẫn còn cơ hội để đích thân hắn ra tay.
Hắn tiện tay lấy tập tài liệu trên bàn gỗ Cẩm Lai lên, mở ra xem.
Tài liệu này là tất cả thông tin cá nhân của Dương Thanh.
"Thật không ngờ! Đường đường là cậu chủ gia tộc Vũ Văn mà không những tới ở rể nhà người ta, lại còn bị mẹ chồng khinh thường tới mức này".
"Bà Châu Ngọc Thúy này còn chút giá trị lợi dụng!"
Mạnh Huy cười híp mắt nói.
Tại bệnh viện Nhân Dân thành phố Giang Hải, trong phòng bệnh của Tần Đại Dũng.
"Bố, bố còn nhớ không? Hôm thi vào cấp 3, con bị kẹt xe, kẹt cứng ở nơi cách điểm thi bảy tám cây số, con lo lắng đến phát khóc".
"Đúng lúc này, bố đạp xe đạp và tìm thấy con, dùng hết sức mình đạp xe lên con đường dốc, cũng may là bố đưa con đến điểm thi kịp".
"Kết quả là ngày hôm sau, bố không đi nổi nữa".
Kể từ lúc Tần Thanh Tâm đến bệnh viện, cô cứ ngồi bên giường của Tần Đại Dũng, không ngừng kể lại chuyện lúc bé và những chuyện đã xảy ra ở công ty trong những ngày qua.
Châu Ngọc Thúy rất sốt ruột.
Lúc chỉ có một mình bà ta với Tần Đại Dũng, bà ta còn có thể xem tivi, nghịch điện thoại hoặc ngủ.
Tần Thanh Tâm vừa đến, bà ta không dám làm gì, chỉ có thể ngồi sang một bên.
Điều quan trọng nhất là bà ta không thể tìm thấy cơ hội để ra tay với Tần Đại Dũng.
"Thanh Tâm, nếu con cứ tiếp tục như vậy, mẹ sợ bố con chưa kịp tỉnh lại thì con đã kiệt sức mất rồi".
Châu Ngọc Thúy không nhịn được nữa, đành nói: "Nghe lời mẹ, về nhà nghỉ ngơi đi, có mẹ ở đây là đủ rồi".
Tần Thanh Tâm khẽ lắc đầu: "Mẹ, con không sao.
Nhưng con thấy mấy ngày nay mẹ mệt rồi, đêm nay con sẽ ở lại bệnh viện trông bố.
Mẹ về nhà ngủ một giấc thật ngon nhé".
"Không được, không được!"
Châu Ngọc Thúy vội vàng lắc đầu, nói với thái độ rất kiên quyết: "Bây giờ nhà này, các con đều bận rộn, chỉ có mẹ là người rảnh rỗi, các con đều ở đây trông bố thì làm sao mẹ có thể về được?"
Lời nói của bà ta khiến Tần Thanh Tâm vô cùng cảm động.
"Mẹ, vất vả cho mẹ rồi!"
Tần Thanh Tâm đỏ mắt nói: "Đợi bố khỏe lại, con sẽ từ từ khuyên bố, đến lúc đó sẽ đưa bố mẹ về dinh thự Vân Phong sống cùng với bọn con!"
“Thanh Tâm, con nói thật sao?”, Châu Ngọc Thúy vui mừng khôn xiết.
"Tất nhiên là thật ạ!"
Tần Thanh Tâm gật đầu, rồi nói tiếp: "Mẹ, thật ra Dương Thanh rất tốt.
Sau này mẹ có thể đừng chì chiết anh ấy nữa không? Suy cho cùng, dinh thự Vân Phong cũng là của anh ấy".
"Con yên tâm, mấy ngày nay mẹ cũng đã suy nghĩ rất nhiều.
Mặc dù có rất nhiều thứ mẹ không hài lòng về cậu ta, nhưng vì con, mẹ sẽ nhịn! Sau này mẹ sẽ không hơn thua với cậu ta nữa!", Châu Ngọc Thúy vội nói.
Sở dĩ bà ta muốn giết chết Tần Đại Dũng là để bà ta có thể quay về dinh thự Vân Phong.
Bây giờ Tần Thanh Tâm chủ động đề nghị, vậy thì chỉ cần Tần Đại Dũng chết, bà ta đã có thể trở về đó rồi.
“Mẹ, cảm ơn mẹ!”, Tần Thanh Tâm cảm kích nói.
Những lúc này, cô chỉ muốn cả gia đình sống hạnh phúc bên nhau.
Châu Ngọc Thúy biết khi Tần Thanh Tâm ở đó bà ta sẽ không có cơ hội ra tay với Tần Đại Dũng.
Giờ chỉ có thể đợi đến tối rồi tìm cách thuyết phục Tần Thanh Tâm rời đi, bà ta mới có cơ hội ra tay.
Nhưng điều khiến bà ta không ngờ tới là trời vừa chập choạng tối, bà ta còn chưa kịp nói gì, Tần Thanh Tâm đã nói: "Mẹ, tối nay con sẽ ở đây trông chừng, mẹ về nhà nghỉ ngơi đi!"
"Sao như thế được?"
Châu Ngọc Thúy vội vàng từ chối, giả bộ buồn bã: "Bố con đang nằm viện, mẹ ngủ một mình ở nhà cũng không ngủ được?"
“Hay là, đêm nay mẹ về dinh thự Vân Phong đi”, sau một hồi do dự, Tần Thanh Tâm nói.
Nếu là trước kia, Châu Ngọc Thúy chỉ mong sao Tần Thanh Tâm mời bà ta về biệt thự, nhưng bây giờ sao có thể đi được?
"Thanh Tâm, con nghe mẹ nói, con về nhà ngủ đi, mẹ ở đây trông bố con được rồi".
Châu Ngọc Thúy tận tình khuyên bảo: "Đây là phòng VIP cao cấp, cũng giống như ở nhà vậy, mẹ đã quen ở đây rồi.
Sáng mai con còn phải đi làm, lại còn phải chăm sóc Tiêu Tiêu nữa".
Cho dù Châu Ngọc Thúy có khuyên bảo thế nào, Tần Thanh Tâm vẫn nhất quyết ở lại bệnh viện.
Không có cách nào, Châu Ngọc Thúy chỉ có thể thỏa hiệp, nhưng bà ta cũng nhất quyết ở lại.
Cứ như thế, cả hai người họ đều ở lại bệnh viện.
Tần Thanh Tâm tiếp tục nói chuyện với Tần Đại Dũng thâu đêm, Châu Ngọc Thúy không nhịn được mới khuyên: "Thanh Tâm, đã một giờ sáng rồi, con đi ngủ đi! Con không buồn ngủ thì bố con cũng cần phải nghỉ ngơi mà".
Nghe Châu Ngọc Thúy nói, Tần Thanh Tâm mới biết đã quá khuya rồi.
Ngoài một chiếc giường dành cho người chăm bệnh, trong phòng bệnh còn có một chiếc ghế sofa.
Theo đề nghị của Châu Ngọc Thúy, Tần Thanh Tâm ngủ trên giường chăm bệnh, còn bà ta thì ngủ trên ghế sofa.
Tần Thanh Tâm cũng mệt rồi, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng thở đều trên giường chăm bệnh, rõ ràng cô đã ngủ say rồi.
Châu Ngọc Thúy đang ngủ trên ghế sofa, đột nhiên mở mắt, cẩn thận đứng dậy.
Bà ta đã đợi cả một ngày, cuối cùng cơ hội cũng đến!
- ---------------------------
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...