Cô ta biết rõ võ công của Dương Thanh vẫn chưa khôi phục, anh giết được cao thủ Thần Cảnh cũng nhờ thể xác của cao thủ Siêu Phàm Cảnh mà thôi.
Advertisement
Dương Thanh lắc đầu, chậm rãi đứng dậy, lúc này anh vô cùng bình tĩnh.
Anh biết rõ, sự bối rối sẽ gây ảnh hưởng tới mạch tư duy của anh, như thế còn nguy hiểm hơn, nếu không đi nổi thì cứ ở lại đây, để xem có cơ hội giết cao thủ Siêu Phàm Cảnh của nhà họ Lý chỉ trong một đòn hay không.
Chỉ cần anh giết được cao thủ Siêu Phàm Cảnh của nhà họ Lý, cả Hoàng tộc lẫn nhà họ Lý sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Advertisement
Nhưng với tình trạng bây giờ của anh, nếu muốn giết một cao thủ Siêu Phàm Cảnh, nói dễ hơn làm.
Đúng lúc này, giọng Lý Giang Hùng bỗng vang lên bên ngoài: “Dương Thanh, cậu đã sỉ nhục nhà họ Lý, khiến bố tôi rất tức giận, bây giờ cậu đi với chúng tôi một chuyến đi!”
Khi nghe thấy giọng Lý Giang Hùng, Thượng Quan Nhu cuống cả lên, vội nói: “Cậu đừng đến nhà họ Lý với họ, nguy hiểm lắm, để tôi nghĩ cách ngăn cản họ cho”.
Lời Thượng Quan Nhu nói khiến Dương Thanh rất cảm động, nhưng anh biết rõ, nếu Lý Giang Hùng đã dám dẫn người tới đây để tìm anh, mình Thượng Quan Nhu không ngăn cản được.
Dương Thanh bình tĩnh nói: “Chị cứ yên tâm đi, chỉ với họ thì vẫn chưa đủ để đưa tôi về nhà họ Lý đâu!”
Anh vừa nói vừa ra mở cửa, bình tĩnh nhìn hai khuôn mặt già nua bên ngoài, một người là Lý Giang Hùng, còn người kia rất xa lạ, nhưng Dương Thanh đã cảm nhận được khí thế hơn xa Lý Giang Hùng trên người lão ta.
Lý Giang Hùng vốn là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh, tức là người đang đứng cạnh lão ta đã bước vào Siêu Phàm Cảnh rồi.
Đúng lúc Dương Thanh mở cửa, Lý Giang Hùng vô thức lùi lại, trên mặt xuất hiện vẻ sợ hãi.
Tuy bên cạnh lão ta có cao thủ Siêu Phàm Cảnh, nhưng lão ta biết rất rõ thực lực thật sự của Dương Thanh, nếu võ công của anh đã khôi phục, lão ta chỉ còn con đường chết.
Lý Giang Hải bình tĩnh nhìn về phía Dương Thanh, nói với vẻ mặt u ám: “Này nhãi, cậu chính là Dương Thanh à?”
Trong lúc lão ta nói chuyện, khí thế mạnh hơn hẳn bán bộ Siêu Phàm Cảnh đã tràn ra từ người lão ta, ập về phía Dương Thanh.
Nhưng điều khiến lão ta kinh ngạc chính là Dương Thanh vẫn đứng im, hình như không hề cảm nhận được áp lực đó.
Chỉ riêng chuyện này đã cho thấy Dương Thanh không phải người bị mất võ công bình thường, bằng không, sao cậu ta có thể chịu nổi áp lực từ cao thủ Siêu Phàm Cảnh chứ?
Nhưng lão ta cũng hiểu rõ, rất có thể Dương Thanh vẫn giữ được thể xác của cao thủ Siêu Phàm Cảnh, chỉ là không thể ngưng tụ khí thế mà thôi.
Dương Thanh lạnh nhạt nhìn Lý Giang Hải: “Không ngờ nhà họ Lý che giấu kỹ như thế, trừ Lý Trọng ra vẫn còn cao thủ Siêu Phàm Cảnh khác, nếu tôi không đoán nhầm, chắc ông là một trong chín cao thủ đã biến mất với Lý Trọng vào năm mươi năm trước đúng không?”
Nghe thấy thế, Lý Giang Hải lập tức biến sắc, lão ta không ngờ Dương Thanh cũng biết chuyện này.
Dương Thanh đã điều tra những chuyện này từ lâu, nhưng anh nghĩ nếu đã trọng dụng ai thì nên tin tưởng người đó, khi dùng Lý Trọng, anh chọn tin tưởng lão ta, chứ cũng không tìm hiểu đến cùng.
Nhưng điều đó không có nghĩa là anh không biết.
Đương nhiên, anh chỉ điều tra được việc vào năm mươi năm trước, chín cao thủ nhà họ Lý đã biến mất với Lý Trọng, sau đó có tin tức chín người đó đã chết truyền ra ngoài.
Dương Thanh vẫn luôn nghi ngờ, chín người kia đã đi theo Lý Trọng, âm thầm tu luyện ở nơi nào đó chứ chưa chết.
Bây giờ bỗng dưng nhìn thấy một cao thủ Siêu Phàm Cảnh, đương nhiên Dương Thanh sẽ đoán, rất có thể Lý Giang Hải chính là cao thủ đã biến mất từ năm mươi năm trước của nhà họ Lý.
Đó vốn chỉ là suy đoán, nhưng từ nét mặt Lý Giang Hải thì có thể thấy anh đã đoán đúng, lão già trước mặt chính là một trong chín cao thủ đã biến mất với Lý Trọng vào năm mươi năm trước..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...