Hồi lâu sau, Dương Thanh mới ngẩng đầu nhìn về phía Thượng Quan Nhu, áy náy nói: “Xin lỗi, tôi đã làm liên lụy đến chị, nay tôi đã thành một kẻ vô dụng, dù có muốn giúp chị cũng chẳng giúp được gì”.
Advertisement
Thượng Quan Nhu hoàn toàn không hề bất ngờ, cô ta tin Dương Thanh thực sự đã mất hết tu vi võ thuật.
Cô ta chỉ khẽ mỉm cười lắc đầu, rồi đột nhiên lại nhìn Dương Thanh, nghiêm túc hỏi: “Nếu như cậu có thể khôi phục tu vi võ thuật trước khi tôi phải làm dâu nhà họ Lý thì cậu sẽ ngăn cản hôn lễ này chứ?”
Dương Thanh sửng sốt, nhìn vào đôi mắt tràn ngập mong đợi của Thượng Quan Nhu, anh gật đầu không hề do dự: “Tôi sẽ ngăn cản!”
Nhận được đáp án này, Thượng Quan Nhu lập tức nở nụ cười, nói: “Có được lời này của cậu là đủ rồi! Dương Thanh, cảm ơn vì đã khiến tôi gặp được cậu ngay trong những năm tháng đẹp nhất này!” Advertisement
Ánh mắt Thượng Quan Nhu mềm mại đầy tình tứ khiến Dương Thanh bỗng cảm thấy không thích ứng được, đành giả vờ trấn tĩnh cười khổ, nói: “Cảm ơn gì chứ? Ngày nay tôi chỉ còn là một tên vô dụng, tôi đã hại chị rồi”.
Thượng Quan Nhu khẽ mỉm cười, lắc đầu nói: “Dương Thanh, cậu đừng nên nói vậy, dù không có cậu, tôi cũng sẽ bị gả cho người khác, con gái sinh ra trong các gia tộc lớn vốn đã được định sẵn là những vật hi sinh dùng để kết thông gia”.
Dứt lời, cô ta đứng lên, cười cười: “Tôi chỉ tới thăm hỏi cậu một chút, nếu cậu đã không việc gì thì tôi cũng yên tâm rồi, tôi về trước nhé”.
Nhìn theo bóng Thượng Quan Nhu đi xa dần, lòng Dương Thanh khó chịu vô cùng.
Anh vốn không thích làm liên lụy đến người khác, huống chi lại là một người không có nhiều liên quan đến mình, điều này càng khiến anh cảm thấy tội lỗi.
“Có lẽ, vẫn còn hi vọng!”
Dương Thanh thì thào nói nhỏ, sau đó ngồi xếp bằng, tầng thứ nhất trong phép hô hấp của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, lần thứ hai được vận chuyển.
Nay anh chỉ có thể kí thác hi vọng vào Đại Đạo Thiên Diễn Kinh để mong khôi phục võ thuật của mình.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã qua ngày thứ ba Dương Thanh tới Hoàng tộc họ Thượng Quan.
Hôm nay, Ngải Lâm cũng được nhà họ Lý đưa về Yến Đô, ngay trong ngày, cô ấy đã được người của Dương Thanh đón đi luôn.
Chỉ có điều, mấy ngày này vẫn hoàn toàn không có chút tin tức nào về Phùng Tiểu Uyển và bé Tĩnh An, điều này làm cho lòng Dương Thanh lo lắng bồn chồn.
Ngày thứ ba kể từ khi Dương Thanh tới Hoàng tộc họ Thượng Quan, bên trong Hoàng phủ đã giăng đèn kết hoa khắp nơi, bầu không khí hân hoan tràn ngập.
“Hoàng tộc hôm nay có việc vui sao?”
Dương Thanh ngăn một người hầu đi ngang qua, hỏi.
Người hầu vội gật đầu, cười đáp: “Hôm nay, chủ gia tộc họ Lý dẫn cháu ông ấy là Lý Bảo Tuấn đến Hoàng tộc dạm hỏi”.
Dương Thanh nhíu mày, hỏi: “Là Lý Bảo Tuấn của nhà họ Lý muốn kết hôn với Thượng Quan Nhu?”
Người hầu đáp: “Đúng vậy!”
Cơn giận dữ bất chợt tràn ra từ trên người Dương Thanh, vội vàng tới hỏi cưới như vậy sao?
Thời gian qua, mỗi ngày Dương Thanh đều cố gắng cưỡng ép bản thân sử dụng tầng thứ nhất trong phép hô hấp của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, hôm nay đã tăng thời gian sử dụng từ năm, sáu giây lên tới năm, sáu phút.
Kế hoạch ban đầu của Dương Thanh là trong một tuần cố gắng khôi phục các vết thương trên người, nhưng nhờ việc có thể duy trì năm, sáu phút sử dụng tầng hô hấp thứ nhất, tốc độ hồi phục của anh cũng tăng lên mấy lần, hiện tại, các vết thương trên người anh về cơ bản đã khỏi hẳn.
Ngoài ra, Dương Thanh còn kinh ngạc phát hiện, khi tiếp tục tu luyện Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, trước đây, nguồn năng lượng thông qua phép hô hấp để biến thành nguồn lực tăng cao võ thuật của bản thân thì nay đã được dùng để tăng mạnh sức chống đỡ của thân thể.
Thực lực cũ của Dương Thanh vốn đã đạt với Siêu Phàm Tam Cảnh, độ mạnh của thân thể cũng tương đương với cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, tuy nay cảnh giới võ thuật không còn nhưng độ mạnh của thân thể lại vẫn tăng lên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...