Chiến Thần Ở Rể


Lý Trọng nhất thời rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, muốn ra tay dò xét, lại lo lắng chọc giận Dương Thanh.

Nếu như Dương Thanh bị phế rồi thì thôi, nhưng nếu như chưa bị phế thì biết làm sao đây?
Advertisement
Dương Thanh bỗng nhiên lên tiếng: “Ông còn có chuyện gì không? Nếu như không có, vậy mời ông đi cho, hôm đó giao đấu với người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, tôi cũng có cảm ngộ nên đúng lúc muốn thử xem có thể đột phá hay không”.

Lý Trọng tạm thời vẫn chưa nghĩ ra có nên ra tay dò xét Dương Thanh hay không, nhưng trong lòng vẫn rất kiêng dè anh.

Dương Thanh đã lên tiếng, lão ta không dám ở lại nữa, vội vàng đứng lên nói: “Đã như vậy, vậy tôi không quấy rầy nữa, đợi lát nữa tôi sẽ sắp xếp một người làm tới, nếu như cậu Thanh cần gì thì cứ dặn dò”.

“Được!”, Dương Thanh lạnh nhạt nói.


Advertisement
Anh đương nhiên biết người làm trong miệng Lý Trọng sợ răng sẽ là một cao thủ đứng đầu, tới để giám thị anh, anh cũng không từ chối, thẳng thắn đồng ý.

Mà lúc này trong lòng Lý Trọng đang dậy sóng kinh hoàng, Dương Thanh vừa nói anh mới cảm ngộ lại định thử đột phá, cũng không biết là thật hay giả.

Nếu là thật, Dương Thanh có thể tiến tới thực lực Siêu Phàm Tứ Cảnh, cùng cảnh giới với lão ta.

Khi Dương Thanh còn ở Siêu Phàm Tam Cảnh đã có thể suýt nữa đánh chết Diệp Lâm có thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh, nếu anh đột phá đến Siêu Phàm Tứ Cảnh, có phải cho dù gặp lại người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp cũng có thể đánh một trận hay không?
Càng nghĩ, Lý Trọng lại càng thêm sợ hãi trong lòng, khoảnh khắc lão ta rời khỏi phòng Dương Thanh, cả người đều ượt rượt mồ hôi lạnh.

Lão ta vừa rời đi, chuông điện thoại của Dương Thanh bỗng vang lên.

Anh bỗng nhiên có dự cảm xấu, vội vàng nhận máy, liền nghe thấy Phùng Tiểu Uyển vô cùng căng thẳng nói: “Anh Thanh, em nghĩ có người theo dõi em và chị Ngải, em có thể cảm nhận được khí tức võ đạo của đối phương vẫn luôn khóa chặt chúng em”.

Phùng Tiểu Uyển có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong, có thể cảm giác được khí tức cao thủ cũng không khó.

Nghe Phùng Tiểu Uyển nói vậy, sắc mặt Dương Thanh lập tức trầm xuống, ánh mắt lóe lên tia sắc bén: “Cho dù là ai, nếu như đối phương muốn dẫn hai người đi, hai người đừng phản kháng gì cả, anh sẽ đi cứu hai người”.

“Nhưng tình hình của anh Thanh bây giờ…”, Phùng Tiểu Uyển không nói tiếp nữa.


Dương Thanh nói: “Yên tâm đi, mặc dù võ công của anh Thanh nhà em bị phế, nhưng cũng sẽ không phải cứ mãi như vậy, nếu như có người dẫn hai người đi, hai người cứ đi theo là được, cho anh thêm ba ngày nữa, đợi võ công của anh khôi phục hoàn toàn, nhất định sẽ cứu hai người [GI Nghe Dương Thanh nói vậy, Phùng Tiểu Uyển mới lên tiếng: “Anh Thanh, chúng em biết, anh yên tâm đi”.

Sau khi cúp điện thoại, khuôn mặt Dương Thanh tràn đầy vẻ tức giận.

Anh vẫn chưa biết phải khôi phục thực lực như thế nào, vừa rồi nói như vậy cũng chỉ để cho Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm yên tâm thôi.

Anh dường như chắc chắn người âm thầm theo dõi Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm chính là cao thủ nhà họ Lý phái đi.

Bây giờ anh chỉ muốn lập tức đi tìm Lý Trọng để hỏi cho rõ ràng, nhưng cũng biết hiện giờ mình chỉ là một người tàn phế, nhất định không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Thật ra anh có thể nhờ Hoàng tộc họ Thượng Quan tới giúp, nhưng đối với anh, Hoàng tộc họ Thượng Quan cũng không thể dựa vào.

Một nhà họ Lý đã quá khó với anh rồi, nếu như thêm một Hoàng tộc họ Thượng Quan, sợ là anh sẽ không có bất kỳ hi vọng rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan.


Bây giờ, anh còn một cách khác, có thể khiến cho Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm rời đi.

Đó chính là uống hai viên thuốc Phùng Tiểu Uyên để lại cho anh, tạm thời khôi phục thực lực đỉnh phong, sau đó chấn nhiếp nhà họ Lý, để bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Chỉ là sau khi uống thuốc, anh chỉ có thể giữ được mười phút, hết mười phút ngắn ngủi này, anh có còn mạng hay không cũng không biết.

Khi Dương Thanh đanh băn khoăn trong lòng, không biết nên làm gì, ở sân bay quốc tế Hoàng thành Thượng Quan, Ngải Lâm ôm bé Tĩnh An, Phùng Tiểu Uyển đi theo sát sau lưng cô ấy, trông không có gì khác thường, nhưng trong trong lòng lại vô cùng sợ hãi.

“Tiểu Uyển, em cũng có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong mà, nếu như đối phương có thực lực không phải rất mạnh, em sẽ có cơ hội chạy trốn rất lớn, nếu thật sự có lúc đó, em đừng quan tâm đến chị, chỉ cần mang bé Tĩnh An đi giúp chị thôi”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui