Chiến Thần Ở Rể


Chẳng mấy chốc Dương Thanh đã uống hết một cốc nước lớn, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

“Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”, anh hỏi.

Advertisement
Mắt Phùng Tiểu Uyển đỏ ửng, đáp: “Đã ba ngày rồi, anh Thanh, anh dọa chúng em sợ muốn chết rồi”.

Trông làn da của Phùng Tiểu Uyển lúc này rất tái nhợt, vừa nhìn đã biết gần kiệt sức.

Hai mắt cô †a sưng đỏ lên, chứng tỏ đã khóc không ngừng nghỉ.

Hai mắt Ngải Lâm cũng đỏ au, Dương Thanh hôn mê ba ngày ba đêm, hai người cũng ở đây trông anh ba ngày ba đêm.

Advertisement
Nhìn thấy Dương Thanh có thể tỉnh lại, bọn họ đột nhiên cảm thấy muốn khóc.

“Mấy ngày nay hai người đã vất vả rồi!”, Dương Thanh nở nụ cười tỏa nắng.


Hai mắt Phùng Tiểu Uyển đỏ hoe, lắc đâu nghẹn ngào nói: “Anh Thanh, em xin lỗi, em không thể chữa khỏi cho anh”.

Dương Thanh sững sờ một lúc như đột nhiên không hiểu ý trong lời nói của cô ta.

Anh nghỉ hoặc nhìn về phía Ngải Lâm, hai mắt cô ấy cũng đỏ hoe, từng giọt nước mắt lặng lẽ chảy trên khuôn mặt.

“Không phải anh đã tỉnh lại rồi sao? Không bao lâu nữa nhất định có thể hoàn toàn bình phục.

Đừng quá lo lắng, anh thực sự không sao”, Dương Thanh cười nói.

Tuy nhiên, hai cô gái vấn không đáp lời mà chỉ lặng lẽ khóc.

Điều này làm cho Dương Thanh vô cùng sốt ruột, chẳng lẽ Phùng Tiểu Uyển thật sự không thể chữa lành vết thương của anh sao?
Hay nói cách khác, thời gian còn lại của anh cũng không còn nhiều nữa?
“Chị Lâm, Tiểu Uyển đừng khóc nữa, rốt cuộc là sao? Không thể chữa lành vết thương cho em sao?”, Dương Thanh hỏi.

“Anh Thanh, anh mất hết tu vi rồi!”, rốt cuộc Phùng Tiểu Uyển cũng nói ra sự thật.

Vừa nghe thấy lời này thì Dương Thanh đã hoàn toàn ngây người.


Anh đột nhiên hoảng hốt phát động võ đạo của hình, lại phát hiện toàn thân không còn chút sức lực nào, quả thật còn bình thường hơn cả người bình thường.

Cảnh giới võ thuật Siêu Phàm Tam Cảnh của anh đã không còn nữa.

Giờ đây, anh còn không có cả cảnh giới Vương Cảnh sơ kỳ.

“Không thể! Tuyệt đối không thểt Sao lại vậy được?”
Dương Thanh hoàn toàn hoảng sợ.

Anh vùng vẫy ngồi dậy, đập tay xuống bàn trà bên cạnh.

“Rầm!”
Chỉ nghe thấy tiếng bàn tay đập xuống bàn nhưng chiếc bàn trà bằng gỗ nguyên khối vấn nguyên vẹn, không hề có một vết nứt nào.

Bất cứ ai mới bước vào Vương Cảnh sơ kỳ đều có thể đập nát chiếc bàn gõ chỉ bằng một chưởng.

Nhưng bây giờ Dương Thanh không thể làm được điều ấy.

“Không thể nào! Tôi không tin! Tôi đã tu luyện đến Siêu Phàm Tam Cảnh rồi cơ mà, sao có thể mất hết tu vi cơ chứ?”
Dương Thanh trở nên vô cùng nóng nảy, gầm lên: “Vợ và con gái tôi cho đến bây giờ vẫn không thể quay lại cũng do tôi đã gây thù với quá nhiều người nên không dám đón họ về”.

“Người anh em tốt Mã Siêu của tôi đang bị giam trong Hoàng tộc họ Phùng, không rõ tình hình bây giờ thế nào”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui