Chiến Thần Ở Rể


Hai tên bảo vệ nhìn bộ dạng cung kính của Lạc Bân, lập tức nhớ lại vừa rồi bọn họ suýt chút đã đánh Dương Thanh, sợ đến nỗi suýt đái ra quần.


Trung tâm triển lãm Châu Thành thuộc tập đoàn Thành Hà, mặc dù đơn vị tổ chức buổi triển lãm đồ cổ lần này là nhà họ Hàn ở tỉnh lỵ, nhưng bọn họ lại là nhân viên bảo vệ của trung tâm triển lãm Châu Thành.


Ở đây, công việc rất nhàn, về cơ bản chỉ có hai buổi triển lãm một tuần, thậm chí có khi một tuần một lần.


Giờ xem ra, rất có thể sẽ mất đi công việc này.


"Mắt chó của mấy cậu mù rồi à, dám đánh cả cậu Thanh.
Chán sống rồi đúng không!"

Lạc Bân lộ vẻ tức giận, vài giờ trước ông ta mới nói cho Dương Thanh biết tập đoàn Thành Hà đã ổn định, nhưng bây giờ, dưới trướng của tập đoàn Thành Hà lại có người dám ra tay với Dương Thanh.


Chỉ với điều này, Dương Thanh đã có lý do để phủ nhận mọi công việc mà ông ta đã làm bấy lâu nay.


"Đánh tàn phế hai tên khốn kiếp này cho tôi! Từ nay về sau không được phép bước vào Châu Thành nửa bước!"

Lạc Bân ra lệnh cho hai người vệ sĩ phía sau.


"Bụp!"

Hai tên bảo vệ nhìn nhau, vội vã quỳ xuống nói với Lạc Bân: "Sếp Lạc, chúng tôi thật sự biết sai rồi, lần sau không dám tái phạm nữa! Ông tha cho chúng tôi đi!"


"Đợi đã!"

Dương Thanh đột nhiên gọi hai tên vệ sĩ nói: "Bảo bọn họ rời khỏi đây được rồi, không cần phải đánh tàn phế đâu!"

Mặc dù nhìn dáng vẻ khinh thường người khác của hai tên bảo vệ này rất đáng ghét nhưng không đến mức phải tiệt đường sống của họ.


"Còn không mau cút đi!"

Lạc Bân quát vào mặt hai tên bảo vệ.


Hai tên này đâu dám cầu xin nữa, vội vàng bỏ chạy.


"Chủ tịch, tôi xin lỗi!"

Sau khi bảo vệ rời đi, Lạc Bân mới dám gọi chủ tịch.
Ông ta rất day dứt, cảm thấy như mình đã làm rất tốt, nhưng lại bị cấp trên phát hiện ra lỗi sai.


Dương Thanh xua tay: "Công ty nhiều nhân viên như vậy, ông cũng có thể nắm rõ về tình hình của mỗi một người được, đúng không?"

Dương Thanh không có ý trách móc Lạc Bân.
Ông ta mừng thầm, nhưng Dương Thanh đột nhiên nói: "Đến khi ông tới trụ sở chính của tập đoàn Nhạn Thanh, thành lập bộ phận thanh tra để kiểm tra công việc của các bộ phận, các chi nhánh bất cứ lúc nào".


"Vâng, thưa chủ tịch!"

Lạc Bân nhanh chóng đáp lại.


"Tôi tự vào xem, ông không cần phải theo tôi".


Dương Thanh đang chuẩn bị vào hội trường, Lạc Bân đột nhiên nói: "Chủ tịch, còn một chuyện nữa, tôi cần báo cáo với cậu".


"Vừa rồi Hàn Khiếu Thiên, chủ gia tộc họ Hàn ở tỉnh lỵ đã đến Châu Thành.
Mà triển lãm đồ cổ ở trung tâm triển lãm Châu Thành do nhà họ Hàn ủy thác cho chúng ta tổ chức.
Cậu xem, có nên gặp ông ấy không?"

Lạc Bân nói một cách nghiêm túc.


Dương Thanh không cần suy nghĩ đã trả lời: "Không gặp!"

Mặc dù nhà họ Hàn là gia tộc quyền quý nhất tỉnh lỵ, nhưng trong mắt Dương Thanh, họ cũng như những gia tộc hàng đầu ở Giang Hải mà thôi.


Với thân phận của anh, đúng là không cần gặp chủ gia tộc họ Hàn.



Mãi đến khi Dương Thanh rời đi, Lạc Bân mới cảm thấy nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán rồi nói với thư ký phía sau: "Vào đại sảnh theo dõi chủ tịch cho tôi.
Nếu có ai mờ mắt dám chọc giận cậu Thanh thì đuổi cổ hết ra ngoài cho tôi, bất kể người đó là ai!"

"Vâng!"

Thư ký lập tức đáp lại.


Cùng lúc này, các loại cổ vật được đặt trong tủ kính chống đạn tinh xảo trong căn một sảnh triển lãm rộng lớn.


Mấy thứ như tranh chữ cổ, gốm sứ, ngọc bích, còn có các thứ linh tinh khác, đều có đầy đủ các loại.
Hoàn toàn có thể diễn tả bằng cụm “muôn hình muôn vẻ, thứ gì cũng có”.


Nhưng rất ít người thực sự quan tâm đến đồ cổ, hầu hết họ túm năm tụm ba trước một món đồ cổ nào đó trong khi đó lại bàn luận về những chủ đề khác.


Nhìn cách ăn mặc của những người đó, biết ngay họ không phải là người bình thường.


Vốn dĩ Tần Thanh Tâm muốn nhân cơ hội làm quen với những doanh nhân Châu Thành, nhưng cuối cùng lại không có ai mà cô quen cả, hơn nữa bọn họ đều đứng tụm hai, tụm ba, cô không có cơ hội để xen vào.


Trần Anh Hào vừa bước vào đại sảnh, đã bị một đám người vây quanh.
Anh vô cùng đắc ý, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Tần Thanh Tâm.


Anh ta biết rõ, Tần Thanh Tâm đến đây để gặp những doanh nhân Châu Thành, nhưng lúc này anh ta lại không mảy may muốn giới thiệu giúp cô.


"Chị họ, không phải chị muốn làm quen với những doanh nhân Châu Thành sao? Hay là chị tới gặp anh Hào nói với anh ấy một tiếng, anh ấy rất tốt, chỉ cần chị mở lời thì nhất định sẽ giúp đỡ".


Trịnh Mỹ Linh đâu phải không hiểu mục đích của Trần Anh Hào, cô ta cười rồi nói với Tần Thanh Tâm.



Tần Thanh Tâm mặt không chút cảm xúc, không thèm nhìn Trần Anh Hào một cái, lạnh nhạt nói: "Không cần!"

Nói xong, cô hơi lo lắng liếc nhìn lối vào sảnh triển lãm, dù rất nóng lòng muốn làm quen với các doanh nhân, nhưng cô cũng lo lắng Dương Thanh sẽ không vào được.


Trần Anh Hào cố ý phớt lờ Tần Thanh Tâm, nhưng lại thấy cô không chút đếm xỉa đến mình, khiến anh ta hơi tức giận.


"Thanh Tâm, cô cảm thấy buổi triển lãm đồ cổ nhà họ Hàn tổ chức lần này thế nào?"

Trần Anh Hào trông như một quý ông, mỉm cười hỏi.


Tần Thanh Tâm khẽ liếc anh ta một cái: "Đã là triển lãm do nhà họ Hàn tổ chức, đương nhiên rất tốt!"

"Sếp Trần, người đẹp này là ai?"

Những người đi theo Trần Anh Hào nhìn thấy Tần Thanh Tâm, ai nấy đều bất ngờ.


Tần Thanh Tâm là người đẹp số một Giang Hải, điều đó đã đủ cho thấy cô là người có nhan sắc cao đến cỡ nào.


- ---------------------------


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui