Ở cổng nhà họ Hùng.
Một chiếc xe Phaeton màu đen đỗ trước cổng.
Ngay sau đó lại là mấy chiếc Audi A6 màu đen cũng dừng theo.
"Anh Vũ, em vừa thấy hai người kia dẫn theo người phụ nữ đi vào nhà họ Hùng.
Em sợ bị lộ nên không dám vào theo”.
Hoàng Vũ vừa xuống xe, một cậu thanh viên trông có vẻ lưu manh vội chạy tới.
Hoàng Vũ khẽ gật đầu và nhìn về phía Dương Thanh.
Lúc này, trong lòng cậu ta mơ hồ có cảm giác như máu sôi lên.
Sau khi Vương Cường lên chức thì thân phận cũng tăng theo, đã có thể sánh ngang với chủ gia tộc hàng đầu.
Nhưng ở trước mặt Dương Thanh, gã vẫn phải dè dặt ứng phó.
Bây giờ Dương Thanh tới gia tộc hàng đầu là nhà họ Hùng, nhìn dáng vẻ như muốn xông vào.
"Anh Thanh, em có dẫn theo mười anh em.
Hay là để em phái người lẻn vào trong trước?", Hoàng Vũ cẩn thận hỏi.
Mặt Dương Thanh không lộ cảm xúc, ngẩng đầu nhìn hai chữ dát vàng lớn “Hùng phủ” trên tấm biển lớn, ánh mắt sắc bén.
"Tôi rất ghét tấm biển này!"
Dương Thanh đột nhiên nói ra một câu như vậy, Hoàng Vũ và đám anh em phía dưới đều ngỡ ngàng, không hiểu ý của Dương Thanh.
Trong lúc Hoàng Vũ đang suy nghĩ về những lời này của Dương Thanh, anh đã bấm tay búng về phía tấm biển.
"Rầm!"
Một tiếng động lớn vang lên, tấm biển chữ vàng này lập tức rơi xuống đất, vỡ thành mấy mảnh.
Trong giây lát, đám người Hoàng Vũ đều kinh ngạc đến ngây người.
Đám anh em được cậu ta dẫn tới đây càng kinh hoàng hơn.
Dù sao chỗ này cũng là nhà họ Hùng đấy! Bọn họ còn tưởng Hoàng Vũ dẫn bọn họ tới là để đàm phán, nhưng Dương Thanh lại đánh vỡ tấm biển nhà người ta luôn.
Đây là sự khiêu khích rất lớn đối với bất kỳ gia tộc nào.
Mấu chốt là sao anh làm được thế?
Cho dù bắn một phát súng về phía tấm biển cũng không thể làm nó rơi xuống được?!
"Mẹ nó, anh Vũ, tên ngu này muốn hại chết chúng ta sao?"
"Đúng vậy, không ngờ anh ta dám phá hỏng tấm biển nhà họ Hùng”.
"Em nghe nói tấm biển này đã treo hơn trăm năm rồi đấy”.
...
Lúc này, đám đàn em của Hoàng Vũ đều hoảng sợ.
Cho dù địa vị của Vương Cường bây giờ có thể sánh ngang với chủ gia tộc hàng đầu, nhưng bọn họ chỉ nhân vật tép riu ở tầng đáy, sao dám động vào tấm biển của gia tộc hàng đầu chứ?
"Mẹ nó, chúng mày câm miệng lại hết cho tao! Thằng nào còn dám nói thêm một câu, bố giết thằng đó!"
Hoàng Vũ nổi giận.
Vương Cường đã căn dặn cậu ta, cho dù Dương Thanh muốn cậu ta chết, cậu ta cũng không thể do dự.
Có lẽ người khác không thấy được, nhưng Hoàng Vũ lại thấy rất rõ ràng.
Vừa rồi Dương Thanh chỉ tiện tay nhặt một hòn đá lên, sau đó bấm tay búng ra đã có thể đập nát tấm biển.
Một hòn đá ở trong tay của Dương Thanh chẳng khác nào viên đạn, có thể tưởng tượng được thực lực của Dương Thanh mạnh tới mức nào rồi.
Dương Thanh không để ý tới đám người Hoàng Vũ, chỉ lạnh lùng nói: "Hoàng Vũ đi theo tôi, những người khác đều cút hết!"
Hoàng Vũ lập tức vui mừng, vội vàng tức giận quát đám đàn em phía sau: "Mẹ nó, tất cả cút cho tao! Sau này, chúng mày đừng xuất hiện ở chỗ của tao nữa!"
Hoàng Vũ quát xong lại vội vàng đi theo Dương Thanh vào nhà họ Hùng.
"Mày… mày là ai? Sao mày dám phá hỏng tấm biển của nhà họ Hùng?"
Lúc này, hai người bảo vệ ở cổng nghe tiếng lao ra.
Khi anh ta nhìn thấy tấm biển đã vỡ thành nhiều mảnh, vẻ mặt hoảng sợ, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
"Cút con mẹ mày đi!”
Dương Thanh còn chưa nói lời nào, Hoàng Vũ đã tay không lao về phía một tên bảo vệ.
Có thể là do đang giờ hành chính nên nhà họ Hùng rộng rãi chẳng có mấy người.
Ở cổng chỉ có hai tên bảo vệ.
Thấy Hoàng Vũ ra tay, một người khác kinh ngạc, mặt biến sắc, vội vàng lấy còi ra định thổi.
"Bốp!"
Nhưng vào lúc này, Dương Thanh chợt di chuyển, chộp lấy cổ tên bảo vệ và khẽ dùng sức, tên bảo vệ kia đã bị anh dùng một tay giơ lên cao, ánh mắt vô cùng hoảng sợ.
"Hai mươi phút trước có hai vệ sĩ và một người phụ nữ đến nhà họ Hùng, bây giờ bọn họ đang ở đâu?", Dương Thanh lạnh lùng hỏi.
Dương Thanh vừa dứt lời thì thả tay ra, tên bảo vệ kia ngã trên mặt đất, người mềm oặt và không ngừng thở dốc.
Vừa rồi, anh ta có cảm giác như mình sắp chết rồi.
Hoàng Vũ đứng bên cạnh tiện tay cướp gậy của một tên bảo vệ còn lại, chỉ đập hai ba cái đã đánh ngất tên bảo vệ.
Cậu ta lại nhìn sang Dương Thanh.
Không ngờ anh cũng đã khống chế xong một tên bảo vệ, lúc này còn giẫm một chân lên trên người anh ta.
"Bọn… bọn họ đi tìm ông chủ rồi!"
Tên bảo vệ bị Dương Thanh giẫm dưới chân đã cảm nhận được lực ép truyền xuống ngực, anh ta sợ đến mức vội vàng nói.
"Biệt thự nào?", Dương Thanh lại hỏi.
"Hướng kia, cái biệt thự nằm chính giữa, khác hẳn với các biệt thự khác đấy”, tên bảo vệ chỉ vào một biệt thự gần đó và nói.
"Bịch!"
Dương Thanh tiện chân đạp một phát, tên bảo vệ đã ngất đi.
Hoàng Vũ thấy Dương Thanh hành động mạnh mẽ như vậy cũng không dám thở mạnh nữa, trong lòng chỉ còn sự chấn động và hưng phấn.
Cậu ta chấn động trước thực lực mạnh mẽ của Dương Thanh, hưng phấn vì cậu ta được tới đập phá nhà họ Hùng.
Chỉ cần có thể còn mạng trở về, chuyện này đủ cho cậu ta nói khoác cả đời.
Nhưng cậu ta cũng hiểu ý của Vương Cường.
Gã phái cậu ta tới là để cậu ta tạo quan hệ tốt với Dương Thanh.
Lúc này, cậu ta cẩn thận đi theo sau lưng Dương Thanh, bước về phía biệt thự nằm chính giữa kia.
"Các người là ai?"
Dương Thanh và Hoàng Vũ vừa đi tới trước cửa biệt thự chính giữa, hai vệ sĩ mặc com lê đã lập tức bước tới, vẻ mặt hung hăng quát.
"Anh Thanh, chính bọn chúng đã đánh bố vợ của anh!"
Hoàng Vũ đã xem qua đoạn video giám sát nên lập tức nhận ra được thân phận của hai người này.
"Mày là con rể của lão già kia à?"
Một người trong đó cười lạnh nói: "Mày dám chạy tới nhà họ Hùng, đúng là chán sống rồi!"
"Đừng quấy rầy chuyện tốt của ông chủ.
Mau giải quyết trong vòng mười giây đi!"
Một gã vệ sĩ khác lạnh lùng nói, hoàn toàn khinh thường Dương Thanh.
"Trong vòng năm giây, tôi sẽ bắt chúng phải nằm xuống đất”.
Người kia nhếch môi với vẻ tàn nhẫn và chợt quát to: "Bắt đầu tính thời gian!"
Gã vừa dứt lời đã lập tức lao về phía Dương Thanh.
Mặt Hoàng Vũ biến sắc.
Cho dù cậu ta cảm nhận được thực lực của đối phương mạnh mẽ nhưng vẫn không do dự, lập tức chắn ở trước mặt Dương Thanh: "Anh Thanh, để em đối phó với gã!"
Ánh mắt Dương Thanh lộ ra vẻ tàn bạo.
Sau khi biết kẻ đánh Tần Đại Dũng là hai người vệ sĩ này, anh đã muốn giết chết cả hai người.
"Thằng oắt con, chết cho tao!"
Người vệ sĩ kia vung nắm đấm về phía đầu Hoàng Vũ.
Đến lúc này, Hoàng Vũ mới ý thức thực lực của mình kém hơn đối phương nhiều tới mức nào.
Cậu ta chợt hối hận, không ngờ mình lại thật sự xông lên chịu chết.
"Bốp!"
Khi thấy nắm đấm của tên vệ sĩ kia sắp đánh trúng đầu Hoàng Vũ, đúng lúc này lại có một bóng người lao tới.
Dương Thanh đạp vào bụng tên vệ sĩ kia khiến gã bay xa hơn mười mét mới đập vào một thân cây lớn, lập tức ngất đi.
Hoàng Vũ và một gã vệ sĩ khác thấy vậy đều ngây người.
Một cú đạp khiến một vệ sĩ tám lăm, chín mươi cân bay xa tới hơn mười mét à? Đây là sức lực của con người sao?
"Thằng oắt con, mày đâm đầu vào chỗ chết!"
Tên vệ sĩ còn lại không hề do dự, lập tức rút ra một khẩu súng Colt.
"Rắc!"
Vào lúc hắn vừa rút súng, Dương Thanh đã xuất hiện ở trước mặt hắn, chộp lấy cổ tay hắn và bẻ mạnh.
Cổ tay hắn lập tức uốn cong chín mươi độ.
"Bịch!"
Hắn còn chưa kịp hét lên, đã bị Dương Thanh đạp bay ra xa chẳng khác nào tên đồng nghiệp của mình, cũng không biết gãy mất mấy cái xương sườn, lúc này đã ngất đi.
Hoàng Vũ trợn tròn mắt.
Cho tới bây giờ, cậu ta mới hiểu được ý tốt của Vương Cường.
Đây chính là một cơ hội của cậu ta.
Dương Thanh bình tĩnh đẩy cửa biệt thự ra, lập tức nghe được những tiếng rên rỉ khoái lạc từ trong gian phòng cuối cùng vọng ra.
"Rầm!"
Anh bước tới và đạp một đạp.
Cánh cửa đổ sập xuống đất.
Đôi nam nữ trần truồng trong phòng lập tức xuất hiện trong tầm mắt anh, cảnh tượng rất khó coi.
Mấu chốt là Dương Thanh đã từng gặp hai người này.
Người đàn ông là Hùng Bác Thành - ông chủ nhà họ Hùng, trước đây từng giả vờ tìm tới xin lỗi anh.
Thậm chí ông ta còn lập kế giết chết chủ cũ của nhà họ Hùng và con cháu của lão ta.
Thật bất ngờ, người phụ nữ chính là con dâu nhà họ Trương - một gia tộc hàng đầu, vợ của Trương Quảng, Vương Lộ Dao.
- ---------------------------
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...