Dương Hướng Minh trông thấy những người này, vẻ mặt không giấu được sợ hãi.
Bởi vì tất cả bọn họ đều là người thuộc các gia tộc mà ông ta từng đắc tội, chỉ có một số gia tộc nhỏ thôi, còn lại đều là mấy gia tộc lớn.
"Tính nợ? Nợ nần gì?"
Dương Hướng Minh cố tỏ ra bình tĩnh, giận dữ quát mắng mấy người vừa đến.
"Ông chủ Dương, ông đúng là não cá vàng.
Ba năm trước ông sai người giết bố tôi đúng không? Món nợ này ông chưa quên chứ?"
"Nhà họ Hoàng tôi nữa.
Năm xưa, nếu nhà họ Dương các người không chơi dơ thì gia tộc hạng một ở Châu Thành hiện giờ không phải nhà họ Dương các người mà là nhà họ Hoàng chúng tôi!"
"Đừng quên người thừa kế của nhà họ Tề chúng tôi cũng bị ông sai người giết hại!"
Trong phút chốc, tất cả mọi người nhao nhao kể ra ân oán giữa nhà họ Dương và bọn họ.
Vẻ mặt Dương Hướng Minh hết sức khó coi, đám người thuộc dòng chính nhà họ Dương đang đứng bên cạnh ông ta cũng hoảng sợ.
Nhiều kẻ thù đến cùng lúc như thế này thì có khác gì tiệt đường sống của nhà họ Dương!
"Các người tưởng rằng nhà họ Dương chúng tôi dễ bắt nạt phải không?", Dương Hướng Minh tức giận quát.
"Dương Hướng Minh, đừng giả vờ nữa! Tiền Bưu đi rồi, nhà họ Dương có gì đáng sợ?"
Một người đàn ông trung niên cười khẩy nhìn Dương Hướng Minh rồi đột nhiên ra lệnh: "Bao vây nơi này cho tôi, tôi muốn xem ai có thể rời khỏi đây!"
Đám người nhà họ Dương mới rồi đã chuẩn bị rời đi, bây giờ thoáng cái bị mấy chục người bao vây vào giữa.
Sắc mặt Dương Hướng Minh thoắt xanh thoắt tím, ông ta vừa nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên kia vừa nghiến răng nghiến lợi nói: "Trần Hạo, nhà họ Dương chúng tôi và nhà họ Trần các cậu không có ân oán gì cả.
Nhà họ Trần các cậu là gia tộc giàu sang quyền thế bậc nhất Châu Thành, vậy mà lúc này các người cũng nhảy ra đối phó với nhà họ Dương chúng tôi, làm vậy có phải quá đáng lắm không?"
"Quá đáng?"
Trần Hạo cười gằn: "Dương Hướng Minh, thì ra ông vẫn biết nhà họ Trần chúng tôi là gia tộc giàu sang quyền thế bậc nhất Châu Thành hả? Nhưng ông có coi nhà họ Trần chúng tôi ra gì không?"
Khí thế trên người Trần Hạo đột ngột tăng vọt, giận dữ lên án: "Ông ỷ có Tiền Bưu bảo vệ mà không thèm nể mặt nhà họ Trần chúng tôi.
Năm đó nhà họ Trần chúng tôi muốn bảo vệ nhà họ Viên, kết quả đêm ấy ông sai Tiền Bưu giết chủ gia tộc họ Viên, thậm chí còn sai cao thủ của nhà họ Dương tắm máu nhà họ Viên.
Nhà họ Dương các người không quá đáng sao?"
Dương Hướng Minh cắn răng đáp: "Thắng làm vua thua làm giặc, nhà họ Viên không giữ lời hứa, không chấp nhận thất bại, còn muốn đối đầu với nhà họ Dương chúng tôi, lẽ nào tôi cũng phải nhịn?"
"Hay cho một câu ‘thắng làm vua thua làm giặc’, đã vậy thì hôm nay tôi sẽ khiến nhà họ Dương các người thất bại hoàn toàn!", Trần Hạo gằn ra từng chữ qua kẽ răng.
"Tôi xem ai dám!"
Dương Hướng Minh tức nổ phổi: "Tôi thừa nhận nhà họ Dương đang gặp chút rắc rối trong chuyện làm ăn, nhưng muốn tiêu diệt nhà họ Dương chúng tôi thì cũng phải tự lượng sức của mình".
Dứt lời ông ta lôi điện thoại ra gọi: "Tiền Bưu, lập tức trở về trong vòng mười phút cho tôi!"
Sau khi Dương Hướng Minh gọi điện thoại, những người vừa rồi vẫn nắm chắc phần thắng đều sửng sốt, không ít người có ý định lùi bước.
Bởi vì danh của Tiền Bưu quá vang dội, là ác ma hóa thần ở Châu Thành.
Hễ nhà họ Dương muốn giết kẻ nào, chỉ cần giao cho Tiền Bưu thì chưa từng thất bại.
Lúc này, đến cả Trần Hạo - người thừa kế của gia tộc giàu sang quyền thế bậc nhất Châu Thành cũng có phần lo lắng.
Hai mươi phút trước, Tin Nóng Châu Thành bỗng đưa tin nhà họ Dương sụp đổ, Tiền Bưu bỏ đi, nhưng không có ai chứng thực chuyện này.
Trần Hạo lập tức dẫn người đến nhà họ Dương để đề phòng Dương Hướng Minh chạy trốn.
Với địa vị của nhà họ Trần ở Châu Thành, bọn họ vừa kêu gọi đã nhận được nhiều sự ủng hộ.
Tiếp đó, Trần Hạo dẫn hết các gia tộc nhỏ có thù oán với nhà họ Dương đến đây.
Khi trông thấy người nhà họ Dương sắp sửa rời đi, bọn họ có thể khẳng định nhà họ Dương đã sụp đổ, vì vậy mới dám bao vây nhà họ Dương lại.
Nhưng mà bây giờ Dương Hướng Minh lại gọi điện thoại cho Tiền Bưu trước mặt mọi người, còn ra lệnh cho ông ta lập tức trở về trong vòng mười phút khiến cho đám người Trần Hạo có cảm giác cưỡi hổ khó xuống.
"Tiền Bưu đã sống ở nhà họ Dương chúng tôi tám năm, tôi đã phải bỏ ra cái giá ngất ngưởng để giữ cậu ta lại.
Các người tưởng rằng cậu ta chịu rời bỏ nhà họ Dương chúng tôi sao?"
Dương Hướng Minh quan sát mọi sự thay đổi biểu cảm trên gương mặt mỗi người, ông ta cười gằn: "Nhà họ Dương chúng tôi làm ăn thất bại rồi, nhưng không sao cả, chúng tôi vẫn còn người cơ mà.
Rồi sẽ có một ngày nhà họ Dương chúng tôi lấy lại thời huy hoàng".
Nói đến đây, Dương Hướng Minh đảo mắt nhìn quanh rồi lạnh lùng nói tiếp: "Tôi khuyên các người đừng hành động thiếu suy nghĩ, tuy chúng ta có thù oán nhưng tất cả đã qua rồi, nếu tôi muốn đuổi cùng giết tận thì các người có thể sống tới ngày hôm nay sao?"
"Nhà họ Trần là gia tộc giàu sang quyền thế bậc nhất, nếu đối đầu với nhà họ Dương chúng tôi thì đúng là chúng tôi không làm gì được.
Nhưng nhà họ Dương chúng tôi muốn đối phó với các gia tộc khác thì dễ như trở bàn tay".
"Bây giờ tôi xin hứa, gia tộc nào rời khỏi đây trước khi Tiền Bưu trở về, nhà họ Dương chúng tôi có thể xem như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng nếu như sau khi Tiền Bưu trở về, các người vẫn còn ở đây thì đừng trách Dương Hướng Minh tôi độc ác!"
Lúc này Dương Hướng Minh không hề tỏ ra sợ hãi mà vẫn giữ dáng vẻ tự tin và ngạo mạn.
Ông ta vừa dứt lời, lập tức có người rút khỏi vòng vây, căng thẳng nói: "Vậy thì nhà họ Hoàng chúng rôi rút lui!"
"Nhà họ Tề chúng tôi cũng rút lui!"
"Nhà họ Lưu chúng tôi cũng rút lui!"
Sau câu nói của Dương Hướng Minh, ngoài nhà họ Trần ra, gần mười gia tộc khác dứt khoát rời đi hết, chỉ sợ gặp phải Tiền Bưu đang trở về nhà họ Dương.
"Trần Hạo, tôi khuyên cậu một câu, đừng lo chuyện bao đồng.
Khi xưa nhà họ Dương chúng tôi không nể mặt nhà họ Trần, nhưng nhà họ Trần các cậu làm gì được nào?"
Dương Hướng Minh nhìn Trần Hạo mỉa mai: "Cậu đừng tưởng tôi không biết trong những năm qua người nhà họ Trần không ít lần tiêu tốn rất nhiều tiền của để ngáng chân nhà họ Dương chúng tôi, thậm chí còn thuê một số sát thủ quốc tế.
Nhưng mà kết quả ra sao? Chẳng phải đều bị Tiền Bưu giết hết à?"
"Tôi không tính toán với nhà họ Trần không phải vì tôi sợ mà là vì tôi không muốn trừ khử nhà họ Trần các cậu rồi trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Nếu không, với bản lĩnh của Tiền Bưu, nếu cậu ta một mình đánh thẳng vào nhà họ Trần các cậu thì ai ngăn được?"
Mặt Trần Hạo biến sắc, nhìn Dương Hướng Minh chằm chằm, lòng đang do dự.
Ông ta không dẫn theo nhiều người lắm, nếu bây giờ ra tay thì có thể dễ dàng lấy mạng Dương Hướng Minh, nhưng chỉ sợ Tiền Bưu trở về.
"Còn ba phút nữa, Tiền Bưu sắp về rồi", Dương Hướng Minh cố tình xem giờ, thản nhiên nhắc nhở.
"Dương Hướng Minh, làm người đừng quá kiêu ngạo, không thì đến một ngày nào đó sẽ có người trừng trị ông!"
Trần Hạo cắn răng nói: "Chúng ta đi thôi!"
Sau đó, nhà họ Trần cũng đi nốt.
Người nhà họ Dương thở phào nhẹ nhõm, ai ai cũng sùng bái Dương Hướng Minh.
Đương nhiên là bọn họ biết Tiền Bưu đã bỏ đi thì làm gì có chuyện ông ta quay về?
"Mọi người mau chóng rời khỏi Châu Thành đi, không thì một khi bọn họ phát hiện Tiền Bưu không về, chắc chắn sẽ quay lại!"
Dương Hướng Minh ra lệnh, sau đó lên xe rời đi trước tiên.
Tới khi các gia tộc ở Châu Thành nhận ra mình bị lừa, người nhà họ Dương đã rời khỏi Châu Thành cả rồi.
Ở nhà họ Trần tại Châu Thành.
Trong một ngôi biệt thự sang trọng, sau khi chủ gia tộc họ Trần - Trần Hưng Hải biết tin nhà họ Dương đã rời khỏi Châu Thành, lão ta lập tức nổi giận lôi đình.
"Bốp!"
Trần Hưng Hải tát Trần Hạo, giận dữ mắng: "Thằng vô dụng này, đã dẫn người đến nơi rồi còn để người nhà họ Dương trốn sạch, anh còn làm được gì nữa hả?"
"Thưa bố, con không ngờ nhà họ Dương đã sụp đổ thật, cũng không biết Tiền Bưu đã rời khỏi nhà họ Dương", Trần Hạo hoảng hốt giải thích.
"Nhà họ Dương đi rồi, kiểu gì cũng có người tới bòn của", hai mắt Trần Hưng Hải đỏ ngầu.
"Ý của bố là?", Trần Hạo dè dặt hỏi.
"Nhà họ Dương bỏ đi nhưng sản nghiệp nhà bọn họ vẫn còn, không phải sao? Bất kể kẻ nào chiếm được mọi thứ của nhà họ Dương, cứ cướp về hết cho bố!"
Trần Hưng Hải lạnh lùng nói: "Châu Thành là địa bàn của nhà họ Trần chúng ta, ai dám tranh giành với nhà họ Trần chúng ta chứ?"
Dương Thanh mới vừa đón vợ và con gái về dinh thự Vân Phong thì Lạc Bân bỗng gọi điện báo: "Thưa chủ tịch, tất cả người nhà họ Dương rời khỏi Châu Thành rồi!"
"Ồ? Các gia tộc khác ở Châu Thành chịu tha cho nhà họ Dương sao?"
Tin tức này khá bất ngờ với Dương Thanh.
Lạc Bân bèn kể lại đầu đuôi sự việc vừa xảy ra ở nhà họ Dương.
Dương Thanh nghe xong, hai mắt hơi nheo lại: "Lão Dương Hướng Minh này cũng được xem là người có dũng có mưu, nếu ông ta đã trốn được thì cũng là bản lĩnh của ông ta, thôi thì tha cho bọn họ một con đường sống vậy!"
"Ngoài ra, tôi vẫn còn một việc nữa cần báo cáo với cậu.
Mới vừa rồi, nhà họ Trần - gia tộc đứng đầu Châu Thành đã thò tay vào sản nghiệp của nhà họ Dương", Lạc Bân lại nói tiếp.
"Cướp thức ăn trong miệng cọp cơ à? Bọn họ không nghĩ xem tại sao nhà họ Dương lại rớt đài, đúng là một lũ ngu xuẩn.
Ông cứ yên tâm, ngày mai tôi sẽ bảo Tiền Bưu tới Châu Thành".
Dương Thanh không hề lo lắng, tên tuổi của Tiền Bưu rất có sức ảnh hưởng ở Châu Thành, vậy thì để ông ta về đó là được.
"Dương Thanh, bố em mất tích mấy ngày rồi, anh có thể nhờ các mối quan hệ tìm ông ấy được không?"
Dương Thanh vừa cúp điện thoại thì Tần Thanh Tâm đột nhiên đi tới, lo lắng nói.
Trước khi bọn họ chuyển vào dinh thự Vân Phong, Tần Đại Dũng không trở về nhà lần nào.
Bọn họ đã sống trong nhà mới mấy ngày rồi mà vẫn chưa có tin tức gì của ông ta.
Dương Thanh gật đầu: "Anh tìm ngay đây!"
Anh đang định gọi điện thoại thì di động của Tần Thanh Tâm đã đổ chuông trước.
Tần Thanh Tâm nghe máy, mới nghe vài câu, sắc mặt cô đã thay đổi: "Được, bây giờ mình đến ngay, cảm ơn cậu".
“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Dương Thanh hỏi.
"Bạn em nhìn thấy bố ở Tòa Thành Vương Giả, còn bảo ông ấy đang đánh bạc", mắt Tần Thanh Tâm đỏ hoe.
- ---------------------------
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...