Ánh mắt của Dương Uy ghim trên người Dương Thanh, anh ta thành thật nói: "Sau này anh Thanh cứ tuyên bố với bên ngoài rằng anh là người của nhà họ Dương”.
"Ha ha!"
Dương Thanh cười to rồi lại đột nhiên đổi sang vẻ mặt bỡn cợt nói: "Anh về hỏi Dương Hướng Minh, có cần tôi công khai luôn tập đoàn Nhạn Thanh cũng là tài sản của nhà họ Dương hay không?"
Nghe thấy Dương Thanh gọi thẳng tên của ông nội mình, ánh mắt Dương Uy trở nên lạnh lùng, nhưng ngoài mặt vẫn vờ như sợ hãi, vội vàng giải thích: "Tập đoàn Nhạn Thanh là tài sản thuộc gia tộc Vũ Văn, nhà họ Dương chúng tôi sao dám mơ tưởng?"
"Tài sản của gia tộc Vũ Văn?" . Tiên Hiệp Hay
Dương Thanh cười khinh: "Nhà họ Dương các người không dám mơ đến đồ của gia tộc Vũ Văn, nhưng lại muốn sờ đến tài sản của Dương Thanh tôi, phải không?"
Nói đến nửa câu sau, hai mắt Dương Thanh nheo lại, Dương Uy cũng không biết Dương Thanh đang vui hay buồn: "Anh Thanh, mong anh đừng hiểu lầm, tôi không có ác ý, thật lòng chỉ muốn hợp tác với anh, cố hết sức để hai bên cùng có lợi. Dù sao thì hiện tại anh cũng đã bị đuổi ra khỏi gia tộc Vũ Văn rồi không phải sao?"
Đến giờ Dương Thanh mới hiểu được, vì sao nhà họ Dương biết được thân phận thật của anh mà vẫn dám nói ra những lời này. Hóa ra bọn họ tưởng tình hình bây giờ vẫn giống như lúc anh và mẹ mình bị đuổi khỏi gia tộc Vũ Văn hơn mười năm trước.
"Dương Uy, quay về nói cho Dương Hướng Minh biết, chỉ một nhà họ Dương nhỏ bé không có tư cách hợp tác với tôi, quan hệ giữa tôi và nhà họ Dương chỉ có một loại, đó là quan hệ chủ tớ, mà tôi chính là chủ nhân của các người”.
Đôi mắt Dương Thanh bỗng nhiên sáng ngời: "Nếu muốn nhà họ Dương phát triển lên một tầm cao mới thì hãy ngoan ngoãn làm việc theo lời tôi, còn nếu chỉ muốn bày trò tính kế với tôi thì hãy bỏ cái suy nghĩ đó ngay đi, đừng đùa với lửa kẻo có ngày chết cháy đấy”.
Lời Dương Thanh nói vô cùng ngạo mạn, không thèm coi nhà họ Dương ra gì hết.
Điều này khiến Dương Uy cảm thấy rất khó chịu, trong mắt anh ta hiện lên tia tức giận, nhưng nghĩ lại tất cả mọi chuyện vừa xảy ra ở sảnh tiệc nhà họ Quan, anh ta chỉ có thể nén cơn giận xuống.
"Anh Thanh cứ việc yên tâm, tôi sẽ truyền đạt không sót một chữ cho ông nội nghe”, Dương Uy nói.
Dương Thanh liếc anh ta một cái nữa, sau đó mở cửa xe đi xuống.
Đến khi Dương Thanh vào cổng biệt thự nhà họ Tần rồi, Dương Uy mới rút điện thoại ra gọi: "Ông nội, anh ta không từ chối thẳng nhưng mỗi một câu nói đều tỏ ra rất khinh thường chúng ta, còn cảnh cáo chúng ta chơi với lửa cẩn thận có ngày chết cháy”.
"Hừ!"
Dương Hướng Minh nghe vậy, vô cùng tức giận: "Đúng là kẻ ngông cuồng, không coi ai ra gì! Nếu cậu ta có thể về lại gia tộc Vũ Văn thật thì ông còn có thể cúi đầu với cậu ta. Nhưng cậu ta chỉ là đứa con hoang bị gia tộc Vũ Văn đuổi đi mà thôi, có tư cách gì mà bắt nhà họ Dương làm tôi tớ cho cậu ta chứ?"
"Ông nội, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?", Dương Uy hỏi.
"Coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả, nên làm gì thì cứ làm như thế. Bốn mươi chín phần trăm cổ phần của công ty vật liệu xây dựng Long Hà cũng đưa hết cho cậu ta rồi, không thể dễ dàng từ bỏ được”.
Dương Hướng Minh nhấn mạnh: "Dù có ra sao thì cậu ta vẫn đang nắm giữ tập đoàn Nhạn Thanh, chỉ cần cậu ta chưa hoàn toàn trở mặt với gia tộc Vũ Văn thì chúng ta cứ lợi dụng cậu ta để phát triển nhà họ Dương đi”.
"Nếu thằng nhóc đó không có suy nghĩ tự gầy dựng lên một gia tộc, thế thì chúng ta tự mình làm. Thừa dịp tin tức nhà họ Quan sụp đổ vẫn chưa bị lộ ra ngoài, cháu hãy chiếm đoạt tài sản của bọn họ nhiều nhất có thể”.
"Vâng, thưa ông nội!", Dương Uy đáp.
Lúc này đã khuya lắm rồi, Dương Thanh cố gắng nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng ngủ.
Anh vừa mở cửa ra đã thấy ngọn đèn đầu giường vẫn sáng, Tiêu Tiêu đã say ngủ rồi, nhưng Tần Thanh Tâm thì chưa, cô đang ngồi dựa người trên đầu giường.
"Sao em vẫn chưa ngủ?", Dương Thanh nhỏ giọng hỏi.
Tần Thanh Tâm không trả lời câu hỏi của Dương Thanh, cặp mắt hoa đào lại liếc Dương Thanh một lượt từ đầu đến chân, tựa như khẳng định Dương Thanh không có chuyện gì mới nằm xuống.
Thấy Tần Thanh Tâm không chịu để ý mình, đương nhiên Dương Thanh hiểu nguyên nhân từ đâu.
Nhưng anh không thể giải thích được, nếu giải thích rõ ràng thì chuyện Tiêu Tiêu bị bắt cóc sẽ lộ ra, ắt hẳn Tần Thanh Tâm sẽ vô cùng lo lắng.
Dương Thanh cười khổ, sau khi khẽ khàng đi rửa mặt mũi mới dám chui lên giường.
Rõ ràng Tần Thanh Tâm chưa ngủ, nhưng mắt lại nhắm chặt.
Nhìn gương mặt xinh xắn của Tần Thanh Tâm, Dương Thanh thầm thở dài, chỉ mong Tần Thanh Tâm mau quên đi chuyện này!
Khó khăn lắm mới có thể gần gũi với cô thêm một chút, anh không muốn vì một chuyện không đâu mà lại khiến mối quan hệ giữa hai người trở nên lạnh nhạt.
Có lẽ là quá mệt mỏi, chỉ một lát sau, tiếng ngáy khe khẽ của Dương Thanh vang lên.
Tần Thanh Tâm bỗng nhiên mở bừng mắt, thấy Dương Thanh đã ngủ thiếp đi thì vô cùng bực bội, tên xấu xa này, chưa thèm giải thích gì hết đã lăn ra ngủ rồi.
Một đêm tịch mịch, sáng sớm hôm sau, Dương Thanh lặng lẽ ra khỏi nhà, nhưng anh vừa đi thì Tần Thanh Tâm cũng rời giường ngay sau đó.
Dương Thanh đang chạy bộ bên ngoài, bỗng nhiên anh nhận thấy có tiếng bước chân ngay sau mình, chưa kịp quay đầu lại đã thấy Tần Thanh Tâm đang mặc một bộ đồ thể thao đứng cạnh mình.
"Tâm, sao em lại ra đây?", Dương Thanh ngạc nhiên hỏi cô.
Vẻ mặt Tần Thanh Tâm vẫn lạnh băng nói: "Anh vẫn nợ em một lời giải thích đấy”.
Dương Thanh sửng sốt, cô ấy chạy ra đây để đòi lời giải thích của mình đó à? Dương Thanh dở khóc dở cười: "Tâm, anh không lừa em thật mà, Tiêu Tiêu chỉ chơi ở chỗ bạn anh một lúc thôi, anh không có bất kì quan hệ không chính đáng nào với cô ấy cả, Y Y có thể làm chứng”.
"Hừ!"
Tần Thanh Tâm không tin: "Từ lâu con nhóc Y Y đã vững chân ở vị trí fan số một của anh rồi, có vài chuyện con bé còn có thể lừa cả chị gái ruột của nó đấy”.
Dương Thanh ngạc nhiên, Tần Y thành fan của anh từ lúc nào thế?
"Tâm, không phải là em đang ghen đó chứ?", Dương Thanh đảo mắt, anh ngạc nhiên hỏi cô.
Tần Thanh Tâm sững người mất một lát, sau đó lập tức đỏ mặt, thẹn quá hóa giận: "Anh nói nhăng nói cuội gì đấy?"
Mắng Dương Thanh xong, cô liền quay người đi về nhà.
"Chẳng lẽ mình thích anh ấy thật rồi? Nếu không sao mình phải tức giận vì anh ấy quen người phụ nữ khác hay có quan hệ gì với người ta?"
Nghĩ đến dáng vẻ nổi khùng vừa rồi của mình, Tần Thanh Tâm lại bực: "Dù sao anh ấy cũng là người chồng trên danh nghĩa mình cơ mà, không được vờn ong bắt bướm bên ngoài là phải rồi, đúng vậy, chính là vì lí ấy!"
Tần Thanh Tâm lại không biết, Dương Thanh có đôi tai thính hơn người thường, có thể nghe thấy mỗi một câu nói của cô. Dương Thanh bật cười ngốc nghếch: "Tâm thừa nhận mình là chồng của cô ấy rồi”.
Dương Thanh không định tiếp tục chạy bộ nữa, anh nhanh chân đuổi theo Tần Thanh Tâm: "Tâm, chờ anh với”.
Dù anh không thể xác định Tần Thanh Tâm có thích chính mình hay không, nhưng tối thiểu anh có thể khẳng định, trong lòng Tần Thanh Tâm đã xem anh là chồng của cô rồi.
Cả một buổi sáng, tâm trạng của Dương Thanh đều rất vui vẻ.
Điều này khiến Tần Y cảm thấy vô cùng khó hiểu, cô ta quay qua nhìn gương mặt khó ở của Tần Thanh Tâm, lại quay sang nhìn vẻ mặt xán lạn của Dương Thanh, cô ta cảm thấy hai vợ chồng nhà này có bí mật nào đó không thể cho ai biết.
"Ầm ầm!"
Cả nhà đang dùng bữa sáng, bỗng nhiên bên ngoài vang lên một đợt nổ lớn.
Mọi người đều giật mình, Châu Ngọc Thúy bật dậy hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Bà ta vừa bước ra khỏi nhà, đập vào mắt là một chiếc máy xúc đất đứng sừng sững giữa sân, tường vây quanh sân cũng bị đập đổ hết cả.
Nhưng đó chưa phải điều tệ nhất, tệ nhất là máy xúc kia vẫn đang tiếp tục làm việc.
"Đào đi!", một ngời đàn ông trung niên đội mũ bảo hộ màu trắng ra lệnh.
Đống đất do chiếc máy đào lên càng lúc càng cao, nó đang đào về phía căn nhà hai tầng kiểu Tây.
- ---------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...