Chương có nội dung bằng hình ảnh
Quỷ Kiến Sầu vừa dứt lời, toàn thân Dương Thanh tỏa ra khí lạnh.
Mặc dù hai người vẫn cách nhau một khoảng nhỏ nhưng ông ta vẫn cảm nhận được.
“Tôi hỏi ông lần cuối, ông làm gì Tiền Bưu rồi? Ông ấy đang ở đâu?”
Dương Thanh hỏi lại lần nữa.
Lần này nụ cười trên mặt Quỷ Kiến Sầu đã biến mất. Ông ta cảm thấy sát khí khủng khiếp từ trên người Dương Thanh.
Dương Thanh không tin Tiền Bưu thực sự đã chết. Anh biết chỉ cần có người muốn dẫn Tần Thanh Tâm đi, chắc chắn Tiền Bưu sẽ liều chết cứu cô.
Nhưng Tiền Bưu gặp phải đối thủ quá mạnh, không đánh lại nổi.
“Tôi nói rồi, hắn chết rồi, sao cậu không chịu tin?”
“Không thể không thừa nhận gã Tiền Bưu này cũng có chút thực lực. Tôi mà không đánh hết sức đã không giết nổi hắn”.
Quỷ Kiến Sầu cười nói: “Tôi rất tò mò, trong tình hình hiện giờ không phải cậu nên quan tâm đến vợ mình nhất sao?”
Dương Thanh không trả lời. Không phải anh không muốn biết Tần Thanh Tâm ở đâu, mà là đối phương tự xông tới, đương nhiên biết rõ giá trị của Tần Thanh Tâm.
Đã vậy, sao họ có thể để anh dễ dàng biết được?
“Nếu ông không chịu nói, tôi chỉ có thể ra tay”.
Dương Thanh nói xong, cả người lập tức biến mất.
Một giây sau, anh đã xuất hiện trước mặt Quỷ Kiến Sầu.
Lúc này Quỷ Kiến Sầu mới ý thức được, kẻ địch của mình mạnh tới mức nào.
Ông ta lập tức hốt hoảng, không hề do dự tung đấm về phía Dương Thanh.
“Bịch!”
Dương Thanh cũng tung ra một đấm.
Hai nắm đấm va chạm vào nhau tạo ra nguồn năng lượng khổng lồ. Quỷ Kiến Sầu bay ngược ra ngoài.
Ông ta vô cùng kinh hãi. Tiết Nguyên Cát đã cảnh cáo ông ta, nếu bị phát hiện phải lập tức bỏ chạy.
Nhưng ông ta không tin mình không đánh lại được Dương Thanh.
Cho dù thực sự không phải là đối thủ cũng không đến mức chạy không thoát.
Nhưng giờ đây, ông ta lại hối hận vì không chạy ngay từ đầu.
Cú đấm vừa rồi đã khiến cả cánh tay phải của ông ta gãy nát, không còn sức chiến đấu.
“Nói mau, Tiền Bưu ở đâu?”
Giọng nói của Dương Thanh cực kỳ lạnh lùng, không cho Quỷ Kiến Sầu cơ hội chạy trốn. Anh khẽ động đậy đã chặn đứng đường lui duy nhất của ông ta.
“Rốt cuộc cậu còn muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa? Hắn chết rồi, cậu không nghe hiểu tiếng người à?”
Quỷ Kiến Sầu biết trốn không thoát, chỉ có thể uy hiếp: “Nhưng đừng quên, vợ cậu vẫn đang ở trong nay chúng tôi. Nếu cậu dám làm gì tôi, vợ cậu chỉ còn đường chết”.
“Bịch!”
Dương Thanh lại tung đấm vào mặt Quỷ Kiến Sầu. Ông ta không thể phản kháng, cả người bay ngược ra ngoài.
“Tôi hỏi ông lần cuối, nói hoặc chết!”
Quỷ Kiến Sầu trợn tròn mắt, không thể tin nổi.
Ông ta cứ tưởng ở đây chỉ có mình và Dương Thanh, nào ngờ vẫn còn có người khác.
Đến cả ông ta cũng không phát hiện ra sự tồn tại của người đó.
“Còn sống là tốt rồi!”
Nỗi lo trong lòng Dương Thanh rốt cuộc tan biến.
Vừa rồi anh vẫn lo lắng Tiền Bưu có khả năng đã bị giết.
Tiết Nguyên Cát không giết Tần Thanh Tâm, nhưng ai biết ông ta có giết người khác không.
“Ông đã mất đi giá trị cuối cùng”.
Dương Thanh hờ hững nhìn Quỷ Kiến Sầu.
Một câu nói khiến ông ta cảm nhận được sát khí kinh người, hoảng sợ nói: “Cậu không thể giết tôi, tôi là người của Nhị vương tử. Cậu giết tôi sẽ trở thành kẻ địch của nhà họ Tiết”.
“Trở thành kẻ địch của nhà họ Tiết?”
Dương Thanh cười nhạo một tiếng: “Ông nghĩ bây giờ tôi với nhà họ Tiết còn có đường lui nữa à?”
Sắc mặt Quỷ Kiến Sầu lập tức cứng đờ.
Ông ta cứ tưởng Tiết Nguyên Cát liên tục nhằm vào Dương Thanh là có thể khiến anh thần phục, không ngờ mọi chuyện không hề đơn giản.
Ông ta cũng đã chứng kiến thực lực mạnh mẽ của Dương Thanh. Đối với loại người này chỉ có hai cách tiếp xúc.
Một là làm bạn bè, hai là giết chết, tuyệt đối không nên trở thành kẻ thù của anh.
Tiền Bưu áy náy định nói xin lỗi lại bị Dương Thanh chen ngang: “Ông không làm sai gì cả, chỉ là kẻ địch quá mạnh. Ông cứ về dưỡng thương trước đi”.
Tiền Bưu biết Dương Thanh vội tìm kiếm Tần Thanh Tâm, cũng không nhiều lời, gật đầu rồi được Ảnh Vệ đỡ đi.
Mã Siêu cười lạnh một tiếng: “Nhiều người muốn làm việc cho anh Thanh lắm, ông có tư cách gì?”
“Ít nhất tôi cũng mạnh hơn người bảo vệ vợ cậu ta”.
Quỷ Kiến Sầu phản bác.
Mã Siêu lập tức nghẹn họng, không biết phải nói gì.
Dương Thanh híp mắt hỏi: “Ông thực sự muốn làm việc cho tôi sao?”
- ---------------------------