Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Diệp Phàm, rốt cuộc anh là ai? Tại sao anh lại làm vậy?”
Tần Thanh Tâm giận dữ chất vấn, một tay lặng lẽ thò vào túi xách định lén lút gọi cho Dương Thanh.
Cô để số của Dương Thanh là số khẩn cấp đầu tiên, không cần nhìn cũng có thể gọi cho anh.
Mặc dù đang chất vấn Diệp Phàm nhưng trong lòng cô lại rất sợ bị anh ta phát hiện.
Động tác nhỏ này của cô vẫn không qua được mắt Diệp Phàm.
“Không muốn chết thì tốt nhất đừng giở trò”.
Diệp Phàm không thèm quay đầu lại, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, lạnh giọng nói: “Ném điện thoại của cô ra ngoài cửa sổ đi”,
Cánh tay mới luồn vào túi xách của Tần Thanh Tâm trở nên cứng đờ. Cô không ngờ mình vẫn bị phát hiện.
“Dừng xe! Mau dừng xe cho tôi!”
Tần Thanh Tâm biết mình bị lộ, không thể gọi cho Dương Thanh được nữa bèn cầm túi xách đập vào đầu Diệp Phàm.
“Bốp!”
Nhưng túi xách chưa đập trúng đầu anh ta, anh ta đã nắm chặt cổ tay của cô.
Diệp Phàm vẫn không thèm nhìn Tần Thanh Tâm, bỗng đoạt lấy túi xách ném ra ngoài cửa sổ.
Tần Thanh Tâm hoàn toàn tuyệt vọng. Điện thoại là hi vọng duy nhất để liên lạc với Dương Thanh đã bị ném ra ngoài.
“Không đúng! Anh không phải Diệp Phàm!”
“Tuy tôi quen Diệp Phàm chưa lâu nhưng vẫn biết anh ấy là người như thế nào”.
“Hơn nữa, tôi rất quen thuộc các động tác nhỏ của anh ấy. Động tác của anh khác hẳn anh ấy”.
Tần Thanh Tâm nhìn chằm chằm Diệp Phàm, chợt kinh hãi lên tiếng.
Sau khi lên xe, cô đã cảm thấy Diệp Phàm có gì đó sai sai. Sau khi tỉnh táo lại, cô mới từ từ phát hiện ra từng động tác của Diệp Phàm.
Giọng nói của một người có thể là giả, nhưng thói quen sinh hoạt và cử chỉ động tác không thể làm giả được.
Hiện giờ cô có thể xác định, người này không phải Diệp Phàm vừa mới ăn cơm cùng mình.
Nghe vậy, Diệp Phàm lập tức nhíu mày, bấy giờ mới nhìn Tần Thanh Tâm.
Nhưng chỉ nhìn một cái rồi thôi, tốc độ xe càng tăng nhanh, cảnh vật hai bên đường không ngừng lùi lại về sau.
“Tinh mắt đấy, không ngờ cô có thể nhìn ra tôi không phải bạn cô”.
Một giọng nói già nua xa lạ vang lên từ miệng Diệp Phàm.
Ông ta tiện tay xé mặt nạ, lộ ra một gương mặt già khọm.
Tần Thanh Tâm trợn tròn mắt, há hốc mồm.
Tuy cô đoán được người này không phải Diệp Phàm nhưng khi tận mắt xác nhận, cô vẫn không khỏi kinh hãi.
“Rốt, rốt cuộc ông là ai?”
Tần Thanh Tâm run rẩy nói.
Người lái xe là một ông già đầu tóc bạc trắng nhưng không hề hiền lành. Gương mặt chằng chịt những vết sẹo bỏng.
Đây là một gương mặt hoàn toàn bị hủy hoại.
“Tôi không tên không họ, người đời gọi là Quỷ Kiến Sầu”.
Rõ ràng đây chỉ là một biệt danh. Giọng nói của ông ta rất khàn, cộng với gương mặt chằng chịt vết sẹo trông rất đáng sợ.
Bộ dạng này với cái tên này quả thực rất hợp.
“Dừng xe! Tôi bảo ông dừng xe!”
Tần Thanh Tâm quên đi nỗi sợ, giơ tay túm lấy vô lăng.
Quỷ Kiến Sầu đập vào gáy Tần Thanh Tâm khiến cô ngất xỉu, đầu dựa vào lưng ghế.
Cùng lúc đó, Dương Thanh đã đuổi tới tiệm ăn nhà họ Trần.
Nhưng anh gọi mấy cuộc điện thoại vẫn không thấy Tần Thanh Tâm nhấc máy. Lòng anh trầm xuống.
Anh đã cố hết sức chạy tới nhưng vẫn không thấy người đâu. Rất có thể cô đã bị bắt đi.
Chợt Dương Thanh trông thấy một bóng dáng quen thuộc bước ra khỏi tiệm ăn.
Anh ta chính là Diệp Phàm.
“Diệp Phàm, Tâm đâu rồi?”
Dương Thanh vội vã chạy tới gặng hỏi.
“Xin lỗi cậu, có lẽ Thanh Tâm gặp chuyện không may rồi”.
Giọng điệu tràn đầy trêu tức.
Dương Thanh cố nén giận nói: “Ông biết tôi đang nói gì mà. Nếu ông đã tới Yến Đô, chắc cũng biết tôi là người thế nào rồi”.
“Ông làm vậy thực sự không sợ gây thù với tôi sao?”
Anh vẫn luôn cho rằng Tần Thanh Tâm bị Tiết Nguyên Cát bắt cóc, Tiết Nguyên Bá cũng báo tin này cho anh biết.
“Sao lại nói là tôi chơi cậu? Vợ cậu thực sự không phải do tôi bắt đâu! Quỷ Kiến Sầu còn chưa đưa người tới, tôi nói cô ta không ở trong tay tôi đâu có sai?”
Tiết Nguyên Cát bật cười bỡn cợt.
- ---------------------------