Chương có nội dung bằng hình ảnh
Dương Thanh ở công trường xây dựng thành Cửu Châu suốt cả ngày nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tiết Nguyên Cát đâu.
Lúc tan làm, Lạc Bân không nhịn được lên tiếng hỏi: “Chủ tịch, sao Tiết Nguyên Cát vẫn chưa tới? Làm sao bây giờ?”
“Ai bảo ông Tiết Nguyên Cát sẽ tới đây?”
Dương Thanh hỏi ngược lại.
“Hả?”
Lạc Bân lập tức sửng sốt. Dương Thanh ở lại công trường cả ngày, ông ta cứ tưởng anh đang chờ Tiết Nguyên Cát, thì ra không phải.
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Lạc Bân, Dương Thanh cười nói: “Tiết Nguyên Cát sẽ không tới đâu. Trong mắt ông ta chỉ có người khác tới tìm mình, sao có thể chủ động đi tìm người khác?”
“Ý của cậu là cậu định đi tìm ông ta hả?”, Lạc Bân lại hỏi.
Dương Thanh lắc đầu không giải thích, chỉ dặn dò: “Nếu công trường lại xảy ra chuyện, ông bảo mọi người chú ý an toàn là được, đừng xung đột với đối phương. Chỉ cần báo lại tổn thất của Thành Cửu Châu cho tôi”.
“Dù cả Thành Cửu Châu đều bị san bằng, chỉ cần người của chúng ta không sao là được”.
Dứt lời, Dương Thanh quay người rời đi.
Lạc Bân lại càng mờ mịt. Hôm nay công trường đã bị tổn thất ít nhất một tỷ, sao Dương Thanh không sốt ruột?
Ông ta đi theo Dương Thanh đã lâu nhưng chưa từng thấy anh thất bại.
Kể cả như vậy, ông ta vẫn rất lo lắng.
Dù sao lần này kẻ địch cũng là thế lực khổng lồ đến cả tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng không đắc tội nổi.
Cả ngày hôm nay ông ta cứ cảm thấy thấp thỏm lo âu như sắp có chuyện lớn xảy ra.
“Mình đang nghĩ vớ vẩn gì vậy?”
Lạc Bân đột nhiên lắc đầu, ánh mắt trở nên kiên định: “Mình nên tin tưởng chủ tịch, cứ làm theo lời cậu ấy dặn là được”.
“An toàn! An toàn! An toàn! Chuyện quan trọng phải nói ba lần!”
Lạc Bân tự nhắc nhở chính mình rồi vội vàng chạy ra ngoài công trường tự mình giám sát.
Cùng lúc đó, Tiết Nguyên Bá chờ Dương Thanh tới gây sự với Tiết Nguyên Cát nhưng chờ cả ngày vẫn không thấy tin tức gì.
“Còn tin tức gì nữa không?”
Tiết Nguyên Bá gọi quân sư Nhậm Kiến Vinh tới hỏi.
Nhậm Kiến Vinh lắc đầu: “Vừa rồi thám tử ở công trường xây dựng Thành Cửu Châu báo tin, Dương Thanh ở đó cả ngày, ban nãy mới rời đi”.
Tiết Nguyên Bá cau mày nói: “Không đúng, Dương Thanh không phải loại người cam lòng chịu thiệt. Tiết Nguyên Cát suýt san bằng cả Thành Cửu Châu, sao cậu ta không phản ứng gì?”
Nhậm Kiến Vinh lại nói: “Hiện giờ công trường đã khôi phục như bình thường. Nghe nói Dương Thanh yêu cầu đập toàn bộ công trình kiến trúc bị hư hỏng dể xây lại”.
“Lần này cậu ta bị tổn thất ít nhất một tỷ, chưa kể chậm trễ tiến độ thi công”.
Tiết Nguyên Bá rất muốn gọi điện thoại hỏi Dương Thanh nhưng không dám.
“Tam vương tử, có cần phải theo dõi Dương Thanh nữa không?”, Nhậm Kiến Vinh bỗng hỏi.
Tiết Nguyên Bá lắc đầu: “Đến cả ông Lạc còn chẳng phải đối thủ của cậu ta. Chỉ e toàn bộ nhà họ Tiết không có mấy ai tiếp cận được cậu ta”.
Ông ta vẫn tự biết lượng sức mình, lần trước chịu nhục rời khỏi Yến Đô, ông ta đã điều tra kĩ càng về Dương Thanh.
Mặc dù không biết tại sao Tiết Nguyên Cát suýt phá hủy cả Thành Cửu Châu mà Dương Thanh vẫn không hành động, nhưng ông ta dám chắc anh sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
“Mấy chuyện tôi giao cho ông thế nào rồi?”
Tiết Nguyên Bá đột nhiên hỏi.
Nhậm Kiến Vinh gật đầu: “Ông yên tâm, chỗ ở của Tiết Nguyên Cát cũng do chúng ta sắp xếp. Dù là một con kiến bò vào cũng có thể giữ lại chứng cứ”.
Dương Thanh cũng cười đáp: “Tính ra em còn phải gọi anh là anh họ. Sau này đừng khách sáo như thế, cứ gọi em là Dương Thanh đi”.
Diệp Phàm sảng khoái cười một tiếng: “Được, anh không khách sáo với cậu nữa, sau này gọi thẳng tên cậu luôn”.
Diệp Phàm lại có ấn tượng mới về Dương Thanh.
Anh ta từng nghe Diệp Hoa kể nhiều về Dương Thanh, cũng tận mắt chứng kiến sự lợi hại của anh. Không ngờ anh cũng thân thiện như vậy.
Nửa tiếng sau, trong phòng Đế Vương của tiệm ăn nhà họ Trần.
“Dương Thanh lấy được em làm vợ là phúc của cậu ấy”.
Bấy giờ sắc mặt của Tần Thanh Tâm mới tốt hơn một chút, cười đáp: “Cảm ơn anh!”
Hai người nhìn nhau cười rồi cùng ngồi xuống.
Dương Thanh nhìn ra được Diệp Phàm rất chân thành, trong lòng thấy cảm kích.
Trong bữa cơm, chuông điện thoại của Dương Thanh chợt reo lên.
“Chủ tịch, nguy rồi! Công trường lại xảy ra chuyện rồi!”
Lạc Bân gào ầm lên, giọng nói nghẹn ngào.
- ---------------------------