“Anh Thanh uống giỏi thật đấy, em đây khâm phục vô cùng, em xin được mời anh một ly!”
Ngô Thiên Hữu vừa đặt ly xuống, Liễu Mi vừa sỉ nhục Dương Thanh dữ dội nhất đã cầm ly rượu lên.
Dương Thanh cười nhạt, lại uống cạn.
“Anh Thanh, em và anh vừa gặp đã thân, em cũng muốn mời anh một ly, nếu anh không uống là không nể mặt em đấy”.
“Anh Thanh, còn em nữa, em cũng mời anh một ly!”
…
Trong lúc nhất thời, trừ Hạ Hà ra, những người khác đều thi nhau đứng dậy, chủ động mời rượu Dương Thanh.
Dương Thanh cũng không từ chối ai, cứ uống hết ly này tới ly khác, như thể đang uống nước lọc vậy.
Nếu Hạ Hà không ngăn cản, có lẽ những người này vẫn định kiếm cớ để mời rượu Dương Thanh tiếp.
Sau khi uống xong ly rượu từ người cuối cùng, Dương Thanh hơi nhếch môi, mỉm cười dí dỏm.
Anh chủ động rót một ly rượu đầy cho mình: “Nếu mọi người đã nhiệt tình như thế, đương nhiên tôi không thể khiến mọi người mất hứng được”.
“Nào, anh Thiên Hữu, tôi cũng mời anh một ly đây”.
Dương Thanh cười nói, chủ động mời rượu Ngô Thiên Hữu.
Trong mắt Ngô Thiên Hữu lóe lên vẻ kinh ngạc, từ đầu đến giờ, Dương Thanh đã uống mười mấy ly nhưng vẫn không xi nhê.
Bây giờ Dương Thanh còn mời lại anh ta nữa.
“Ha ha, được, cảm ơn anh Thanh!”
Ngô Thiên Hữu phá lên cười, cụng ly rồi uống cạn.
“Nào, người đẹp Liễu, tôi mời cô một ly! Chúc cô nổi như cồn trong tương lai nhé”.
Dương Thanh lại rót một ly rượu đầy cho mình, bước đến trước mặt Liễu Mi, cười ha hả.
Lúc này, Liễu Mi đã uống mấy ly, sắc mặt ửng hồng, dưới ánh đèn lờ mờ, trông cô ta rất quyến rũ.
“Cảm ơn anh Thanh, em cũng chúc anh và Hạ Hà hạnh phúc”.
Liễu Mi nháy mắt với Dương Thanh, dán sát vào người anh.
Sau khi mời Liễu Mi xong, Dương Thanh tiếp tục mời rượu những người khác.
Chỉ trong thoáng chốc, trừ Hạ Hà ra, Dương Thanh đã mời mỗi ngôi sao một ly rồi.
Mọi người cứ tưởng Dương Thanh đã mời xong, nào ngờ anh lại rót một ly rượu đầy cho mình.
“Anh Thiên Hữu, tôi và anh đúng là mới gặp đã thân, ngày càng hợp nhau, nào, chúng ta uống tiếp!”
Dương Thanh thân mật khoác vai Ngô Thiên Hữu, như thể đã say quắc cần câu.
Trong mắt Ngô Thiên Hữu lóe lên vẻ ranh mãnh, anh ta cười lớn: “Được thôi, chúng ta uống tiếp, hôm nay không say không về!”
Những người khác cũng nhốn nháo theo.
Thấy Dương Thanh sắp say, Hạ Hà cuống phát khóc, liên tục khuyên: “Dương Thanh, anh đừng uống nữa, bằng không sẽ say đấy”.
“Hạ Hà, hiếm khi bạn trai cô được uống thỏa thuê, cô đừng ngăn anh ta, cứ để anh ta uống cho đã”.
Liễu Mi ôm tay Hạ Hà, nói với vẻ thân mật: “Chúng ta cứ im lặng nhìn là được”.
Dương Thanh bỗng cầm một cái cốc lớn lên, mỉm cười: “Anh Thiên Hữu, cứ uống thế này thôi thì chán lắm, hay chúng ta đổi cốc to hơn đi?”
Ngô Thiên Hữu cười ha hả: “Được chứ, chuyển sang cốc to nào!”
Bên Ngô Thiên Hữu có tận ba người đàn ông, cho dù uống kiểu gì thì Dương Thanh cũng chịu thiệt.
Dương Thanh vẫn chưa gục, chuyện này khiến Ngô Thiên Hữu cảm thấy rất thất bại, giờ Dương Thanh lại chủ động yêu cầu đổi cốc to hơn, đương nhiên anh ta sẽ không từ chối.
Chỉ sau thoáng chốc, trước mặt bốn người đàn ông đã có thêm mấy cốc uống bia to.
“Nào, anh Thanh, chúng tôi mời anh thêm cốc nữa!”
“Bành Huy, anh đang khinh thường ai thế? Anh Thanh uống giỏi thế kia, sao chúng ta có thể cùng mời anh ấy được? Chẳng phải là đang xem thường anh Thanh à?”
“Ha ha, đúng đấy nhỉ, vậy chúng tôi sẽ lần lượt mời anh Thanh, mọi người đừng cắt ngang nhé!”
Đám người cười lớn, Ngô Thiên Hữu vừa cười vừa hỏi: “Anh Thanh, mỗi người chúng tôi mời anh một cốc cũng không sao chứ?”
“Mọi người mời tôi như thế tức là coi trọng tôi, tôi vui còn không kịp, sao lại trách mọi người được?”
Dương Thanh hùng hồn nói.
“Ha ha, anh Thanh thẳng thắn lắm, nào, tôi mời anh!”
Ngô Thiên Hữu cười lớn rồi giơ cốc lên, uống cạn.
Tốc độ của Dương Thanh còn nhanh hơn, Ngô Thiên Hữu chưa đặt cốc xuống, anh đã uống xong rồi.
“Ha ha, đã thật đấy!”
“Nào, tiếp tục!”
“Các anh em, khô máu đi!”
“Anh Thiên Hữu, uống tiếp đi, đàn ông không được nói không đâu, chúng ta uống tiếp!”
…
Chỉ sau mười mấy phút ngắn ngủi, chai rượu đã xếp đầy bàn, đám Ngô Thiên Hữu và Bành Huy đã đi vệ sinh hai lượt.
Lúc này, trừ Dương Thanh ra, ba người khác đã gục hết.
Dương Thanh kéo Ngô Thiên Hữu đã ngã lăn ra đất dậy, mở nắp chai rượu vang, một tay nắm cổ áo Ngô Thiên Hữu, còn tay kia thì đổ rượu vào miệng anh ta.
“Ha ha, anh Thiên Hữu, uống tiếp nào!”
Có vẻ Dương Thanh đã say hẳn, bắt đầu lắp bắp.
Ngô Thiên Hữu đã vào nhà vệ sinh nôn hai lần, giờ lại bị Dương Thanh đổ rượu vào miệng, anh ta cảm thấy dạ dày như không còn thuộc về mình nữa, điên cuồng giãy giụa.
Nhưng cho dù anh ta giãy kiểu gì thì cũng không thoát được.
“Ọe…”
Hạ Hà lập tức nói với vẻ áy náy: “Dương Thanh, xin lỗi anh!”
“Được rồi, hôm nay cô cũng cảm ơn với xin lỗi tôi mấy lần rồi đấy, nếu nói thêm nữa thì chúng ta không còn là bạn đâu”.
Dương Thanh cố tình nghiêm mặt.
Hạ Hà không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Dương Thanh bằng đôi mắt đỏ hoe, bỗng bật khóc.
- ---------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...