Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần
Đột nhiên thấy nhiều người xuất hiện như vậy, Dương Thanh cau mày. Trông thấy Mã Siêu tới, chân mày anh mới dãn ra.
Cung Chính cũng sợ ngây người. Sau khi có người báo cảnh sát, ông ta là người đầu tiên chạy tới hiện trời.
Nhưng bây giờ, người của quân đội lại tới, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đám phóng viên đang quay Dương Thanh lập tức bị bao vây,
“Tất cả giao ra toàn bộ thiết bị thu hình và ghi âm”.
Người đàn ông dẫn đầu nghiêm giọng ra lệnh.
“Các người muốn làm gì?”
Phóng viên mặc đồ Armani vừa quay Dương Thanh tức giận chất vấn.
“Chuyện này liên quan tới cơ mật của chúng tôi. Tất cả thiết bị quay phim và ghi âm đều phải được chúng tôi kiểm tra. Nếu không có vấn đề sẽ trả lại nguyên vẹn cho các người”.
Người đàn ông dẫn đầu lạnh giọng nói.
Tuy ở đây có rất nhiều phóng viên nhưng không phải ai cũng có vấn đề.
Bị nhiều chiến sĩ vác súng ống bao vây như vậy, bọn họ đã sợ choáng váng, nào dám phản kháng?
Chẳng mấy chốc, phần lớn đều chủ động nộp thiết bị quay phim và ghi âm.
Nhưng vẫn còn một số người không chịu giao nộp.
“Trong này có bằng chứng quan trọng của chúng tôi, không thể nộp cho các người được!”
Đám phóng viên nhằm vào Dương Thanh ôm chặt camera vào ngực không chịu giao ra. Bộ dạng như nếu cướp camera của họ, họ sẽ liều mạng.
“Trong vòng ba mươi giây, ai dám chống đối sẽ xử bắn tại chỗ theo tội phản quốc!”
Người đàn ông cầm đầu nhíu mày, lạnh lùng nói.
“Tạch tạch tạch!”
Hơn trăm khẩu súng được lên nòng.
Đám phóng viên kia đều sợ chết khiếp. Bọn họ cứ tưởng kiên quyết chống đối là được, không ngờ đối phương ra tay thật.
“Tôi sẽ giao ra tất cả thiết bị!”
Một người đứng sau phóng viên mặc đồ Armani lập tức đứng dậy.
“Tôi cũng giao toàn bộ thiết bị!”
“Tôi cũng giao!”
Ngay sau đó, tất cả đều tự giác giao nộp thiết bị, ngoại trừ gã phóng viên mặc đồ Armani kia.
Tuy bọn họ biết tư liệu trong máy quay rất giá trị nhưng bọn họ quý trọng tính mạng hơn.
“Còn mười giây cuối cùng!”
Người đàn ông dẫn đầu lạnh lùng nhìn gã ta, giơ súng ngắn lên, họng súng đen ngòm chĩa thẳng giữa trán đối phương.
Gã phóng viên mặc đồ Armani bị dọa sợ run lẩy bẩy, cuống quýt giao camera ra: “Tôi cũng giao!”
“Hừ!”
Người đàn ông cầm đầu lạnh nhạt nhìn gã ta rồi nhận lấy camera, không thèm nhìn mà tiện tay ném cho chiến sĩ sau lưng.
Toàn bộ điện thoại và camera của mấy trăm người ở hiện trường đều tập trung lại một chỗ.
Còn có người chuyên kiểm tra những thứ này.
Công trường rộng lớn lặng ngắt như tờ, ai cũng hoảng sợ.
Nhất là đám phóng viên do gã mặc đồ Armani cầm đầu lại càng khiếp hồn.
Mấy chục nhân viên kiểm tra điện thoại chỉ cần kết nối số liệu trên laptop thao tác chưa đầy một phút đã hoàn tất.
Hiện trường có cả phóng viên và công nhân nên phải kiểm tra rất nhiều điện thoại. Ai cũng im lặng chờ phối hợp điều tra.
May mà nhân viên kiểm tra nhiều nên chỉ mất nửa tiếng đã kiểm tra xong mấy trăm điện thoại và mười mấy camera.
“Thưa sếp, những thiết bị này đều có vấn đề”.
Một chiến sĩ mặc đồng phục đi lên báo cáo với người đàn ông dẫn đầu.
Người kia lạnh lùng nhìn đống thiết bị có vấn đề bày la liệt trên mặt đất: “Dẫn chủ của những thiết bị này về điều tra!”
“Vâng!”
Chiến sĩ vội vàng đáp.
Phần lớn những thiết bị này đều là camera và bút ghi âm.
Hơn nữa đều là thiết bị của đám người do gã phóng viên mặc đồ Armani cầm đầu.
“Đúng, chúng tôi sẽ không đồng ý hòa giải. Chúng tôi phải dùng pháp luật để bảo vệ quyền lợi!”
“Tập đoàn Nhạn Thanh chính là doanh nghiệp ăn trên xương máu người khác. Nếu không tại công trường của các người không đảm bảo tiêu chuẩn an toàn, sao chồng tôi lại ngã chết được?”
“Không sai, toàn bộ trách nhiệm đều là của tập đoàn Nhạn Thanh. Chúng tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu”.
…
Người nhà của công nhân gặp nạn kích động nhao nhao chỉ trích.
Nhưng vẻ mặt của bọn họ lại chẳng hề đau thương, như đã biết người thân của mình sẽ chết từ trước.
- ---------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...