Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần

“Xem ra ông vẫn chưa ý thức được tình cảnh của mình!”

Dương Thanh bỗng lắc đầu, lạnh giọng nói.

“Bốp!”

Ngay sau đó, tiếng bạt tai vang dội cất lên.

“Mạng của ông thì tính, mạng của chúng tôi là rác rưởi sao? Bây giờ ông đang là tù nhân của chúng tôi, ông có tư cách gì khoe khoang thân phận ở đây?”

Mọi người kinh ngạc khi thấy người ra tay là Hoàng Chính.

Đến cả Dương Thanh cũng ngạc nhiên, không ngờ còn có người dám đánh Tiết Nguyên Bá.

Cái danh Vương tộc có thể hù dọa rất nhiều người.

Tiết Nguyên Bá cũng sững sờ. Bị Dương Thanh đánh là vì mình đánh không lại.

Nhưng đến cả một kẻ vô danh trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng dám tát ông ta.

“Mày, mày dám đánh tao sao?”

Tiết Nguyên Bá khó tin hỏi.

“Bốp!”


Hoàng Chính lại tát thêm một cái: “Đánh ông thì sao?”

“Bốp bốp bốp!”

Hoàng Chính vừa nói vừa tát lia lịa năm sáu cái. Tiết Nguyên Bá quên cả tránh né, cứ chết lặng nhìn Hoàng Chính.

“Không sai! Ông đáng bị đánh!”

Diệp Hoa cũng xông lên. Ông ta hùng hổ tát Tiết Nguyên Bá.

“Thân phận của ông cao quý cũng chỉ là quá khứ. Bây giờ ông là tù nhân của chúng tôi, dù có bị giết cũng phải rửa cổ chịu chết!”

Diệp Hoa lạnh lùng nói: “Ông lại còn dám uy hiếp cậu Thanh, đúng là chán sống rồi!”

“Đồ khốn kiếp!”

Tiết Nguyên Bá lấy lại tinh thần, nổi giận gầm lên đấm vào mặt Diệp Hoa.

Đám người sửng sốt không ngờ ông ta còn dám ra tay đánh người.

Ông ta vốn là người luyện võ, Diệp Hoa chỉ là người thường sao chịu nổi cú đấm này?

Diệp Hoa quên cả thở trợn mắt nhìn nắm đấm của Tiết Nguyên Bá ngày càng tới gần.

“Bốp!”

Trong giờ phút nguy hiểm, Dương Thanh kịp thời bắt lấy bàn tay của Tiết Nguyên Bá.

“Ông thích đánh người lắm hả? Tôi sẽ phế bỏ võ công của ông”.

Dương Thanh lạnh lùng nói: “Tôi rất muốn biết người dựa vào võ công được nhà họ Tiết coi trọng như ông khi mất đi võ công sẽ thế nào?”

Tiết Nguyên Bá chợt có dự cảm chẳng lành.

“Bịch!”

Dương Thanh đạp mạnh vào đan điền của ông ta.

Tiết Nguyên Bá phụt máu, sắc mặt tái mét: “Mày, mày dám phế bỏ võ công của tao!”

Đối với người trong Vương tộc, võ công rất quan trọng.

Ông ta được chủ Vương tộc họ Tiết yêu thương nhất cũng vì từ nhỏ tập võ, thực lực cũng nằm trong những cao thủ hàng đầu trong gia tộc họ Tiết.


Nhưng bây giờ Dương Thanh đã phế võ công của ông ta.

Trước giờ ông ta chỉ biết tập võ, không có tài kinh doanh.

Nếu mất đi võ công, ông ta sẽ trở thành kẻ vô dụng đối với gia tộc.

Chủ Vương tộc họ Tiết sẽ không bồi dưỡng một kẻ vừa không có võ công lại vừa không có tài kinh doanh làm người thừa kế.

Càng nghĩ, Tiết Nguyên Bá càng thấy hối hận tột cùng. Nếu có thể quay trở về quá khứ, ông ta tuyệt đối sẽ không trêu chọc Dương Thanh.

Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận. Bây giờ nói gì cũng đã muộn màng.

“Mày giết tao đi!”

Tiết Nguyên Bá bỗng tuyệt vọng nói: “Tao sẽ không mời chủ của các gia tộc khác theo lời mày đâu!”

“Mày phế võ công của tao, tao hận mày chưa hết sao có thể giúp đỡ mày?”

“Tao nói cho mày biết, nhà họ Tiết sẽ không buông tha mày!”

Dương Thanh cười nhạo một tiếng: “Vậy sao?”

Anh búng tay một cái, hai gã cao to lôi một người trẻ tuổi máu me be bét tới.

“Bố ơi, con không muốn chết. Cứu con với! Con không muốn chết đâu!”

Người kia trông thấy Tiết Nguyên Bá lập tức gào khóc ầm ĩ.

“Tiết Khải!”


Tiết Nguyên Bá nhìn thấy con mình, hoảng sợ hét lên: “Mau thả con tao ra!”

“Muốn thả con ông cũng được, mau liên hệ cho chủ các gia tộc kia đi!”, Dương Thanh bình thản nói.

Anh vốn không có ý định dùng Tiết Khải để uy hiếp Tiết Nguyên Bá, mà là vô tình bắt được anh ta trong quá trình tìm kiếm Tiết Nguyên Bá.

Tiết Nguyên Bá có thể sai người ám sát toàn bộ chủ gia tộc quen biết Dương Thanh, anh dùng Tiết Khải uy hiếp ông ta thì có gì sai?

“Dương Thanh, tao phải giết mày!”

Hai mắt Tiết Nguyên Bá đỏ bừng lên, dường như sắp mất khống chế.

“Chôn sống Tiết Khải đi!”

Tiết Nguyên Bá hốt hoảng tự bóp cổ muốn nôn ra thứ Dương Thanh vừa nhét vào.

Nhưng viên thuốc đã trôi xuống bụng sao có thể phun ra?

“Đây là Phệ Tâm Hoàn, cứ cách ba tháng sẽ xuất hiện cơn đau nhức như bị cắn xé trái tim”.

Dương Thanh lạnh giọng nói: “Sau này ba tháng tìm tôi một lần, tôi cho ông thuốc giải. Đương nhiên ông cũng có thể không tìm. Nhưng nếu quá hạn, uống thuốc giải cũng vô dụng!”

Nghe vậy, Tiết Nguyên Bá kinh hãi hỏi: “Cậu muốn khống chế tôi sao?”

- ---------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui