"Tống Hoa Đông, cậu dám!"
Tống Hoa Nghĩa lập tức biến sắc, tức giận quát.
Tống Hoa Nhã cũng mở to mắt nhìn, tuy Dương Thanh rất đáng ghét, nhưng so với Tống Hoa Đông, dù gì Dương Thanh cũng là bạn của Tống Hoa Nghĩa.
Nhưng Tống Hoa Đông vốn đã bất hòa với Tống Hoa Nghĩa, sao có thể nghe lời hắn ta được. Anh ta vẫn cứ vung tay lên.
Tống Hoa Nhã không dám nhìn, nhắm mắt lại.
"Bốp!"
Tiếng bạt tai chát chúa vang lên, Dương Thanh vẫn đứng im, còn Tống Hoa Đông đã bị đánh bay ra xa.
Gã Đầu Trọc bên cạnh Tống Hoa Đông vẫn chưa kịp phản ứng, cũng không ngờ Dương Thanh sẽ ra tay với anh ta.
Sau giây phút sững sờ ngắn ngủi, gã Đầu Trọc tức giận quát: "Thằng nhãi kia, mày dám động đến cậu Đông à, đúng là chán sống!"
Gã nói rồi đấm vào mặt Dương Thanh.
Gã là người thắng trận đấu trước nên đang được rất nhiều người chú ý.
Lúc này, thấy gã Đầu Trọc định ra tay với Dương Thanh, rất nhiều người đều nhìn về phía gã, bỏ qua cả trận đánh trên sàn đấu.
"Bộp!"
Dương Thanh cũng không ra tay mà hời hợt nắm lấy cổ tay gã Đầu Trọc.
Vào giờ phút này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Gã Đầu Trọc cũng đờ đẫn, gã cứ tưởng mình có thể dễ dàng đánh vỡ đầu Dương Thanh, nhưng điều khiến gã khiếp sợ chính là cú đấm hung bạo của mình lại bị Dương Thanh ung dung đỡ lấy.
Sao có thể?
"Mày vội đi đầu thai thế à?", ánh mắt Dương Thanh lạnh tanh, anh nói bằng giọng đằng đằng sát khí.
"Thằng ranh này, mau buông ra!"
Gã Đầu Trọc giận dữ nói, việc bị tóm cổ tay trước mặt bao người khiến gã cảm thấy vô cùng mất mặt, lời Dương Thanh nói càng khiến gã tức giận không thôi.
"Giết nó cho tôi! Đánh vỡ đầu nó!"
Đúng lúc này, Tống Hoa Đông cũng lồm cồm bò dậy, trên mặt hằn rõ dấu tay. Anh ta tức giận quát lên với gã Đầu Trọc.
Đến giờ Tống Hoa Nhã mới cảm thấy sai sai, bèn mở mắt ra, thấy Dương Thanh đang giữ cổ tay gã Đầu Trọc, không khỏi sững sờ.
Tống Hoa Nghĩa cũng vô cùng chấn động, tuy hắn ta biết Dương Thanh có lai lịch không tầm thường, thực lực cũng rất mạnh, nhưng không ngờ anh lại mạnh tới mức đó.
Những gì mà gã Đầu Trọc thể hiện trên sàn đấu hồi nãy đã khiến hắn ta tuyệt vọng, nhưng lúc này Dương Thanh lại dễ dàng tóm được cổ tay gã Đầu Trọc kia.
Tức là thực lực của Dương Thanh hơn xa gã.
"Mẹ nó, anh mau ra tay đi!"
"Tôi bảo anh đánh vỡ đầu nó, làm nhanh lên!"
"Nếu anh không ra tay, anh sẽ không có xu tiền công nào đâu đấy!"
Thấy gã Đầu Trọc mãi không ra tay, Tống Hoa Đông lại tức giận quát, thậm chí còn lôi tiền công ra để uy hiếp gã.
Anh ta là cậu ấm nhà họ Tống nhưng lại bị Dương Thanh tát bay ngay trước mặt mọi người, đúng là nhục nhã, phải giết Dương Thanh thì anh ta mới hả giận.
Gã Đầu Trọc thấy vô cùng cay đắng, gã cũng muốn giết Dương Thanh lắm, nhưng gã vốn không phải đối thủ của anh.
"Này cậu trai, cậu tha cho tôi đi, tôi sẽ cho cậu năm triệu".
Gã Đầu Trọc biết thực lực của mình không bằng Dương Thanh, đành từ bỏ ý định ra tay, nói bằng giọng chỉ hai người nghe thấy.
"Năm triệu á? Hào phóng nhỉ!"
Dương Thanh cười khẩy, cũng không hạ giọng mà nói lớn trước đám đông: "Năm mươi triệu, tao sẽ tha cho mày!"
Lời Dương Thanh nói khiến mọi người sững sờ, ai cũng đờ đẫn.
Gã Đầu Trọc cũng sửng sốt, gã không ngờ Dương Thanh lại nói ra bí mật giữa họ ngay trước mặt mọi người.
"Thằng ranh, tao phải giết mày!"
Gã Đầu Trọc hoàn toàn nổi giận, đấm vào mặt Dương Thanh bằng tay kia.
Thấy gã Đầu Trọc bùng nổ, bầu không khí lập tức sôi lên, người xem đều trầm trồ.
Tống Hoa Đông cũng kích động hét: "Hay lắm! Giết nó! Giết nó cho tôi!"
"Rầm!"
Đúng lúc nắm đấm của gã Đầu Trọc sắp đánh trúng mặt Dương Thanh, vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc ấy, Dương Thanh bỗng nhấc chân, một tiếng động rất lớn vang lên, sau đó gã Đầu Trọc bay xa mười mấy mét.
"Rầm!"
Sau đó lại có thêm một tiếng vang nữa, gã Đầu Trọc nặng nề đập trúng lồng sắt đang úp lên sàn đấu.
Ngay cả hai cao thủ đang đánh nhau trong đó cũng sợ ngây người.
Vừa rồi họ đã tận mắt chứng kiến thực lực của gã Đầu Trọc, nhưng giờ gã lại bị người ta đá bay.
Vậy thực lực của cậu thanh niên kia sẽ mạnh tới mức nào chứ?
Tống Hoa Nghĩa vốn đang lo lắng lập tức mừng rỡ như điên, Dương Thanh không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã biến cao thủ phe Tống Hoa Đông thành đồ bỏ đi rồi.
Tống Hoa Nhã cũng sững sờ, ánh mắt đang đờ đẫn dần trở nên kích động.
- ---------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...