Dương Thanh liếc mắt nhìn Dương Uy. Đây là lần thứ hai anh gặp thằng khốn này. Ánh mắt anh ta nhìn Tần Thanh Tâm vẫn xấu xa như lần trước ở tập đoàn Tần Thị.
Khi điều tra được Dương Uy muốn mở rộng thị trường ở Giang Hải, Dương Thanh đã lệnh cho Lạc Bân chèn ép không cho nhà họ Dương kinh doanh ở đây. Hiện giờ anh ta còn ở Giang Hải, xem ra nhà họ Dương vẫn chưa biết sợ.
“Loại gái dụ dỗ đàn ông để thăng chức còn lên mặt”, Phương Duyệt nhìn theo bóng lưng họ rời đi, lạnh lùng nói.
Dương Uy cười lạnh: “Anh hợp tác với nhà họ Tần, hôm nay gặp người nhà họ Tần ở đây nên chiêu đãi một bữa mới phải”.
“Anh, không phải anh thích con khốn kia đấy chứ?”, Phương Duyệt lập tức không vui.
Dương Uy cười cười nắm tay cô ta, nói: “Anh nói rồi, sau khi trở về Châu Thành anh sẽ bảo bố đến nhà họ Tần hỏi cưới em, sao có thể thích người khác được? Trong lòng anh chỉ có mình em, bao nhiêu ngày bên nhau em vẫn không rõ lòng anh sao?”
Mấy ngày này, Phương Duyệt chỉ đi ăn chơi trác táng cùng Dương Uy, chẳng bao lâu sau hai người đã lên giường với nhau.
Nghe Dương Uy nhắc đến chuyện hỏi cưới, Phương Duyệt rất vui. Nhà họ Dương là gia tộc hàng đầu Châu Thành, địa vị cao hơn nhà họ Tần nhiều.
“Anh đã nói vậy thì chúng ta mau đi thôi! Nhưng em không cho anh nhìn con ả kia thêm lần nữa đâu”, Phương Duyệt dặn dò.
“Yên tâm, tim anh chỉ có em”, Dương Uy đã chiếm được Phương Duyệt, chỉ cần tốn chút tiền là có thể khiến cô ta nghe lời.
Dương Thanh và Tần Thanh Tâm đưa Tiêu Tiêu vào phòng, thấy Tần Y và Châu Ngọc Thúy đã có mặt, thiếu mỗi Tần Đại Dũng.
Châu Ngọc Thúy chỉ trang điểm rất nhẹ, nhưng vẫn rất mặn mà sắc sảo. Có thể sinh ra hai cô con gái xinh đẹp như hoa như ngọc, sao bà ta có thể xấu được?
Bà ta đeo chiếc vòng ngọc Hòa Điền tinh tế, mặc áo len cổ lọ màu vàng, toàn thân toát ra vẻ quý phái sang trọng như một quý bà giàu có.
Tần Y trẻ tuổi xinh đẹp tràn đầy sức sống, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản nhưng vẫn không giấu được vóc dáng hoàn mỹ của cô ta.
Tần Thanh Tâm đi chơi với Dương Thanh và Tiêu Tiêu cả ngày, nét mặt hơi mệt mỏi nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp sắc sảo.
Cả Tiêu Tiêu cũng như cô công chúa nhỏ, ngũ quan tinh xảo, đáng yêu như búp bê.
“Nhà chị đến muộn! Tự phạt ba ly đi!”, Tần Y vừa nói vừa đổ đầy ba ly rượu.
Tần Thanh Tâm cười nói: “Em tha cho bọn chị đi! Dương Thanh còn phải lái xe, chị thì sức khỏe không tốt, không uống được”.
“Hả? Nhanh vậy đã có rồi?”, Tần Y nghe xong sợ hãi run tay, rượu đổ xuống bàn.
Châu Ngọc Thúy đang cúi đầu xem điện thoại cũng vội vàng ngẩng lên hỏi: “Con có rồi à?”
Tần Thanh Tâm ngơ ngác trong giây lát rồi nổi giận nghiến răng nói: “Ý của con là đến kì”.
“Làm em sợ muốn chết, còn tưởng chị lại có thai”, Tần Y vỗ ngực thở phào.
Châu Ngọc Thúy trừng mắt nhìn cô ta: “Không biết thì đừng nói linh tinh!”
Tần Y thè lưỡi, dứt khoát cầm một chén rượu vang vừa rót đầy uống cạn: “Con tự phạt là được mà!”
Cốc! Cốc! Cốc!
Chợt có người gõ cửa.
“Vào đi!”, Tần Y tưởng là phục vụ liền hô lên.
Cửa phòng bị đẩy ra, hai người trẻ tuổi bước vào. Chính là Dương Uy và Phương Duyệt vừa mới bị Tần Thanh Tâm ngó lơ.
“Sao các người lại vào đây?”, thấy họ tới, Tần Y nhíu mày.
Dương Thanh híp mắt lại, nghĩ không biết họ chạy tới đây là ý của Phương Duyệt hay là Dương Uy.
“Tần Y, vừa rồi bọn tôi gặp chị họ ở ngoài cửa, biết mọi người cũng ăn cơm ở đây nên muốn gặp mặt một chút. Nhưng chị yên tâm, bạn trai tôi sẽ mời”.
Phương Duyệt hạnh phúc nắm tay Dương Uy giới thiệu: “Quên giới thiệu với mọi người, anh ấy là Dương Uy của nhà họ Dương ở Châu Thành, giờ đang hợp tác với gia tộc, đồng thời cũng là bạn trai của tôi”.
Tần Y thấy mặt Phương Duyệt là ghét, lạnh lùng nói: “Đây là bữa cơm của gia đình chúng tôi, không liên quan đến người ngoài, chúng tôi tự trả tiền. Nếu không còn chuyện khác mời hai người ra ngoài!”
Từ lúc mới vào Dương Uy đã bị vẻ đẹp của Tần Thanh Tâm và Tần Y hấp dẫn. So sánh hai chị em xinh đẹp này với Phương Duyệt bên cạnh anh ta đúng là một trời một vực.
Châu Ngọc Thúy nghe thấy Dương Uy đến từ gia tộc hàng đầu Châu Thành, ánh mắt cũng thay đổi. Mặc dù Dương Uy đã có Phương Duyệt nhưng bà ta vẫn không ngại nhìn trúng anh ta.
Dương Uy đeo kính gọng nhựa màu đen, dáng người cao gầy, ngũ quan ưa nhìn, gia đình giàu có, hoàn toàn phù hợp với hình tượng con rể trong lòng Châu Ngọc Thúy.
“Dì Thúy phải không ạ?”, Dương Uy cảm nhận được ánh mắt của bà ta, lập tức chủ động chào hỏi.
- ---------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...