Sau khi dứt lời, anh ta mới kinh ngạc nhìn Dương Thanh: "Chẳng lẽ cậu cũng đến từ biên giới phía Bắc, là binh lính dưới trướng Tướng quân Dương Bất Bại à?"
Anh ta nói rồi bỗng phá lên cười, không chờ Tiền Bưu mở miệng: "Rốt cuộc tôi cũng hiểu tại sao cậu lại biến mất năm năm, không điều tra được bất cứ tin tức gì rồi. Hóa ra cậu đi nhập ngũ ở biên giới phía Bắc".
"Tôi cũng hiểu tại sao cậu vừa về, bố đã cử quản gia đến Giang Hải tìm cậu, mời cậu về điều hành gia tộc Vũ Văn".
"Tôi cũng đã biết tại sao thực lực của cậu mạnh mẽ đến thế".
"Vì cậu là lính của Dương Bất Bại, vì có Dương Bất Bại làm chỗ dựa nên cậu chẳng sợ hãi gì, cũng không e dè tám nhà quyền thế ở Yến Đô".
"Dương Thanh, cho dù cậu giết tôi, tôi cũng không phục, nhờ có Dương Bất Bại chống lưng cho cậu nên gia tộc Vũ Văn mới không dám động đến cậu mà thôi".
"Nhưng thế thì sao chứ? Cậu giết tôi rồi, gia tộc của mẹ tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho cậu, trừ khi cậu là Dương Bất Bại, bằng không cậu chỉ còn con đường chết".
Vũ Văn Bân cười ha hả, anh ta tự thấy mình đã đoán ra tất cả, không còn sợ chết nữa.
Châu Ngọc Thúy đang ngồi bệt dưới đất vốn không thể tiếp xúc với những điều mà Vũ Văn Bân nhắc đến nên không hiểu anh ta đang nói gì. Bà ta chỉ biết gia thế của Dương Thanh rất mạnh, không hề sợ hãi tám nhà quyền thế ở Yến Đô.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn Vũ Văn Bân, không nói gì, chỉ thấy Vũ Văn Bân vô cùng đáng thương, là một cậu ấm nhà giàu tự cho là đúng.
Đúng lúc này, Tiền Bưu bỗng cười lạnh: "Mày đoán sai rồi!"
"Sai ư?"
Vũ Văn Bân ngưng cười, cắn răng: "Tôi nói sai chỗ nào? Nó ỷ vào việc mình là lính của biên giới phía Bắc, có Dương Bất Bại làm chỗ dựa, gia tộc Vũ Văn không dám động đến nó nên nó mới dám bước vào Yến Đô, dám giết tôi".
"Nếu không có Dương Bất Bại, nó chỉ là một con kiến hôi chứ chẳng là cái thá gì hết, nếu gia tộc Vũ Văn muốn giết nó thì dễ như trở bàn tay!"
"Dương Bất Bại chỉ là một trong rất nhiều cái tên nổi tiếng của vị Tướng quân ở biên giới phía Bắc mà thôi. Mày đã biết Dương Bất Bại là Tướng quân trẻ nhất Chiêu Châu từ trước tới nay, vậy mày có biết tên thật của Dương Bất Bại là gì không thế?"
Tiền Bưu nghiêm nghị hỏi.
Lời Tiền Bưu nói khiến Vũ Văn Bân chợt bình tĩnh lại, một suy đoán đáng kinh hãi bỗng xuất hiện trong đầu anh ta.
"Dương Bất Bại tên gì thì liên quan gì tới tôi chứ?"
Vũ Văn Bân không dám nghĩ nữa, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi chỉ biết nếu không có anh ta, Dương Thanh chẳng là cái thá gì hết".
"Đấu với tôi ư, Dương Thanh chỉ là một đứa con riêng, một đứa con rơi của gia tộc, lấy gì để đấu với tôi? Lấy gì để tranh giành với tôi nào?"
Vũ Văn Bân tức giận gào thét. . Truyện Điền Văn
"Ánh sáng đom đóm có thể sánh bằng mặt trăng chắc?"
Tiền Bưu cười khẩy.
"Rốt cuộc ông muốn nói gì?"
Vũ Văn Bân cắn răng.
"So với Tướng quân, mày chỉ là người phàm, còn Tướng quân là thần trên chín tầng trời kia, mày lấy tư cách gì để đấu với Tướng quân?"
Tiền Bưu quát.
Lời ông ta nói như sấm sét, nổ vang trong đầu Vũ Văn Bân.
"Tôi... tôi đấu với Dương Bất Bại khi nào? Tôi chỉ đấu với Dương Thanh thôi!"
Vũ Văn Bân nói bằng giọng run rẩy.
Thật ra anh ta đã hiểu ý Tiền Bưu, cũng đoán được thân phận của Dương Thanh, nhưng anh ta không chấp nhận nổi sự thật tàn nhẫn này.
"Sâu kiến, con riêng, đứa con rơi của gia tộc mà mày nhắc đến, cũng chính là người đang đứng trước mặt mày còn có một cái tên khác ở biên giới phía Bắc, đó là Dương Bất Bại!"
Nét mặt Tiền Bưu bỗng trở nên vô cùng cung kính, trong mắt còn có vẻ tự hào. Ông ta nhìn Vũ Văn Bân từ trên cao: "Bây giờ, Tướng quân của biên giới phía Bắc, Chiến Thần Bất Bại của Chiêu Châu, Dương Bất Bại được hàng triệu binh lính hùng mạnh tôn sùng đang đứng trước mặt mày đấy!"
"Nhưng mày lại nói cậu ấy không có tư cách đấu với mày ư?"
"Ngay cả chủ của Hoàng tộc Chiêu Châu mà mày nhắc đến cũng không dám đối đầu với Tướng quân".
"Một cậu ấm thuộc tám nhà quyền thế ở Yến Đô như mày cũng dám đấu với Tướng quân à?"
"Mày xứng chắc?"
Từng câu của Tiền Bưu đâm thẳng vào tim Vũ Văn Bân.
Vũ Văn Bân đã kinh hãi tột độ, trong mắt tràn ngập vẻ không dám tin.
"Không!"
"Không thể nào!"
"Tuyệt đối không thể nào!"
"Năm năm trước nó mới đến biên giới phía Bắc, chỉ trong năm năm ngắn ngủi, sao nó có thể trở thành Tướng quân?"
"Ông bắt tay với thằng khốn Dương Thanh để lừa tôi đúng không?"
"Các người muốn trêu đùa tôi trước khi giết tôi chứ gì?"
Vũ Văn Bân vô cùng kích động, vừa nói vừa liên tục lùi ra sau.
Đến khi nói xong, anh ta đã lui tới rìa tầng sáu, nếu lùi thêm một bước nữa là sẽ rơi xuống.
- ---------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...