Lúc này, nét mặt Diệp Kế Tông vô tình, lời nói càng tuyệt tình hơn.
Diệp Mạn lảo đảo chực ngã, bước chân loạng choạng lùi lại mấy bước, sắc mặt tái nhợt.
"Cô chỉ là một đứa con gái còn muốn làm chủ nhà họ Diệp, cô tưởng có thể sao?"
Diệp Kế Tông tức giận gầm lên, bước từng bước về phía Diệp Mạn.
Lão ta cứ bước tới một bước, Diệp Mạn sẽ lùi lại một bước, trong đôi mắt đỏ hoe đầy tuyệt vọng.
"Bố đã nói chỉ cần con hàn gắn được mối quan hệ giữa Dương Thanh và nhà họ Diệp trong vòng một tuần, bố sẽ giao vị trí chủ gia tộc cho con cơ mà?”
Diệp Mạn cố kìm nước mắt, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Diệp Kế Tông chất vấn.
"Ha ha!"
Diệp Kế Tông cười giễu cợt, khinh thường nói: "Tôi là chủ nhà họ Diệp, sao lại sinh ra đứa con gái ngu ngốc như vậy chứ? Giao vị trí chủ gia tộc cho cô? Cô cho rằng có thể không?"
Ầm!
Diệp Mạn chấn động mạnh. Tới giờ phút này, bà ta mới hiểu ra, Diệp Kế Tông chưa bao giờ muốn giao vị trí chủ gia tộc cho mình.
Chỉ sợ lão ta chưa từng nghĩ tới chuyện chia quyền lực của nhà họ Diệp cho bà ta.
Tất cả đều là lợi dụng!
Cũng như hơn hai mươi năm trước, Diệp Kế Tông ngăn cản bà ta đến với người yêu chỉ vì muốn lợi dụng bà ta để liên hôn, giành lấy lợi ích lớn hơn cho nhà họ Diệp.
Sau đó, Diệp Kế Tông ra lệnh giết chết người đàn ông bà ta yêu cũng vì lợi ích của gia tộc.
Thậm chí lão ta vu oan hãm hại người bà ta yêu, làm bà ta hận người đàn ông đã hi sinh cả mạng sống vì mình nhiều năm như vậy.
Chẳng phải tất cả những điều này đều vì lợi ích của gia tộc sao?
"Hóa ra tất cả đều là giả, bố nói sẽ giao vị trí chủ gia tộc cho con chỉ để lợi dụng mối quan hệ giữa con và Dương Thanh”.
"Kể cả chuyện trước đó bố nói với Dương Thanh, chỉ cần cậu ta bằng lòng dẫn con gái con về nhận tổ tiên sẽ cho cậu ta làm chủ gia tộc họ Diệp cũng là lừa đảo”.
"Bố chỉ muốn lợi dụng thực lực của Dương Thanh để trục lợi cho nhà họ Diệp”.
"Bây giờ, người của Hiệp hội Võ thuật tới tuyên bố muốn giết Dương Thanh, bố thấy cậu ta chắc chắn phải chết, chẳng còn giá trị lợi dụng nữa, con cũng thế nên mới đối xử với con như vậy”.
"Bố thân yêu của con ơi, con nói không sai chứ?"
Vẻ mặt Diệp Mạn đầy châm chọc, chút tình thân còn sót lại đối với Diệp Kế Tông cũng hoàn toàn biến mất, chỉ còn sự lạnh lùng.
Diệp Kế Tông hừ một tiếng: "Cô vẫn chưa ngu tới mức không cứu được. Không sai, thằng nhóc kia dám giết ông Tám của Hiệp hội Võ thuật thì chắc chắn phải chết!"
Đây chính là suy nghĩ trong lòng Diệp Kế Tông.
Lão ta biết Dương Thanh rất lợi hại, nhưng Hiệp hội Võ thuật còn mạnh hơn.
Cho dù hôm nay Dương Thanh có thể sống sót trong tay Bạo Quân, thậm chí là giết hắn ta thì thế nào?
Dương Thanh giết chết ông Chín hay ông Tám, thậm chí lấy mạng cả Bạo Quân, Hiệp hội Võ thuật vẫn còn thủ mạnh hơn.
Ngay cả tám gia tộc đứng đầu Yến Đô liên kết còn chưa chắc có thể đánh bại được Hiệp hội Võ thuật, một mình Dương Thanh đối phó nổi sao?
Người nhà họ Diệp đều kinh hãi. Bọn họ vốn tưởng lúc trước Diệp Kế Tông thật sự định tặng vị trí chủ gia tộc cho Dương Thanh và Diệp Mạn, bây giờ mới biết tất cả đều là giả.
Lúc này, người kích động nhất là Diệp Thương và Diệp Vô Song.
Diệp Thương muốn giết Dương Thanh mới mất vị trí người thừa kế. Bây giờ Diệp Kế Tông đã hoàn toàn vứt bỏ Dương Thanh, chắc là ông ta có thể lấy lại vị trí người thừa kế của mình chứ?
Diệp Vô Song kích động vì Diệp Kế Tông vứt bỏ Dương Thanh, Diệp Thương bị mất vị trí người thừa kế, Diệp Mạn rõ ràng đã thất thế, vậy nên vị trí đó chỉ có thể thuộc về anh ta.
Hai người đều có ý xấu, trong lòng Diệp Mạn lại bi thương.
"Bố chắc chắn người thua là Dương Thanh à?"
Rất lâu sau, Diệp Mạn bỗng bình tĩnh lại, thờ ơ hỏi Diệp Kế Tông.
Diệp Kế Tông khẽ nhíu mày: "Tôi thừa nhận cậu ta rất mạnh, nhưng tôi biết rõ sự đáng sợ của hiệp hội Võ thuật. Chẳng lẽ cô nghĩ Hiệp hội Võ thuật cũng không đấu lại Dương Thanh sao?"
"Con hi vọng bố sẽ không hối hận vì quyết định ngu xuẩn của mình”, Diệp Mạn lạnh lùng nói.
Lòng tin của Diệp Mạn dành cho Dương Thanh đã biến mất vào giây phút Bạo Quân xuất hiện, bây giờ chợt cháy lên.
"Người phụ nữ kia, lời nói của bà làm tôi rất khó chịu”.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lẽo như sấm rền chợt vang lên: "Nửa tiếng rồi thằng nhóc kia còn chưa tới, vậy bà chỉ có thể chết!"
Lúc này, Bạo Quân với thân hình vạm vỡ cao tới một mét chín chẳng khác nào một vị thần linh đầy quyền lực.
Hắn ta nhanh chóng bước đến trước mặt Diệp Mạn, một tay nắm lấy cổ bà ta.
Sau đó, cơ thể mảnh mai của Diệp Mạn bị hắn ta nhấc lên chẳng khác nào một con gà con.
Bà ta vô cùng hoảng sợ, tay chân không ngừng vung vẩy, bất giác nhìn Diệp Kế Tông bằng ánh mắt cầu cứu.
Nhưng Diệp Kế Tông chỉ hờ hững liếc nhìn Diệp Mạn, không hề có ý định xin tha cho bà ta.
Giờ phút này, trong đầu Diệp Mạn hiện ra từng cảnh tượng quen thuộc.
Vào một đêm hè hơn hai mươi năm trước, bà ta mới khoảng hai mươi tuổi đang bị mấy tên lưu manh đùa giỡn, định cưỡng ép đưa bà ta đi.
Bà ta liều mạng cầu xin người qua đường giúp đỡ, nhưng chẳng có một ai chịu đứng lại.
Đúng lúc này, một người thanh niên ăn mặc giản dị, trên vai khoác một cái túi dệt lớn xuất hiện, tức giận quát: "Các người định làm gì?"
Người thanh niên khoảng hai mươi với gương mặt non nớt, quần áo có miếng vá, chân đi đôi giày vải màu đen, nói giọng nhà quê.
"Mày không muốn chết thì mau cút đi! Đừng xen vào chuyện của người khác!"
Mấy tên lưu manh tức giận uy hiếp.
"Cứu tôi! Xin anh hãy cứu tôi, nhất định tôi sẽ báo đáp anh!"
Diệp Mạn kêu to cầu xin.
Người thanh niên hơi do dự, nhìn cách ăn mặc là biết dân quê mới ra thành phố. Anh ta vốn là người chất phác, giờ nhìn thấy mấy tên lưu manh giở trò đồi bại, cuối cùng vẫn quyết định can thiệp vào chuyện này.
"Thả cô ấy ra!"
Người thanh niên bỏ túi xuống và đi về phía Diệp Mạn, rõ ràng ánh mắt có hơi sợ hãi.
"Tên nhà quê ở đâu ra cũng dám quản chuyện của bố mày, thịt nó cho tao!"
Tên lưu manh cầm đầu tức giận quát một tiếng, ba bốn tên khác xông tới.
Người thanh niên lập tức bị đánh ngã xuống đất, mặt đầy máu.
Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát vang lên, mấy tên côn đồ vội vàng bỏ chạy.
Cũng nhờ vậy mà Diệp Mạn được cứu, hai người làm quen với nhau.
Dần dà, hai người tiếp xúc nhiều hơn rồi phải lòng nhau, tình yêu ập tới không thể kìm chế.
Mãi về sau, Diệp Mạn mang thai, bỏ trốn cùng người thanh niên.
Tiếp đó, người thanh niên biết được thân phận của Diệp Mạn, vì muốn cho bà ta một cuộc sống hạnh phúc nên đã chủ động đến gặp Diệp Kế Tông, mong được chúc phúc.
Nhưng người đó chưa từng nghĩ tới chuyến này một đi không thể trở lại, bị giết hại ở nhà họ Diệp, còn bị bọn họ vu oan giá họa, bị Diệp Mạn hận rất nhiều năm.
Bà ta chợt rơi nước mắt, vừa nhớ người yêu vừa cảm thấy có lỗi với con gái.
Bà ta âm thầm thề, nếu có kiếp sau, cho dù bà ta có phải làm trâu làm ngựa cũng sẽ cố gắng ở bên cạnh con gái. Bởi vì cô không chỉ là con gái của một mình bà ta mà còn là đứa con duy nhất người bà ta yêu để lại trên đời.
"Bà có thể chết được rồi!"
Bạo Quân hờ hững như đang xách một con gà con sắp bị mình vặn gãy cổ.
"Nếu bà ấy chết, cả Hiệp hội Võ thuật sẽ chôn cùng bà ấy!"
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng bỗng vang lên.
Ánh trăng thu cao vời vợi lạnh lẽo chiếu xuống.
Trong bóng tối, một người cao ráo chậm rãi bước tới, tiếng bước chân như âm thanh của sự chết chóc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...