Chương có nội dung bằng hình ảnh
Thái độ của Diệp Thương cực kì cứng rắn, mặc dù bốn gã vệ sĩ mạnh nhất của ông ta đã bị thương nặng nhưng ông ta vẫn không hề tỏ ra e sợ.
Diệp Vô Song cũng chờ mong lần này Diệp Thương sẽ tung ra đòn chết người của ông ta.
Chợt Diệp Thương móc một khẩu súng sáng loáng từ trong lễ phục, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu Dương Thanh.
Ở Chiêu Châu này, việc quản lí súng đạn vô cùng nghiêm ngặt, tuy rất nhiều người đứng đầu các gia tộc quyền quý đều có súng phòng thân nhưng rất ít người dám ngang nhiên lấy ra như Diệp Thương.
Hiện giờ, phòng tiệc lại càng yên tĩnh, thậm chí nhiều người còn không dám thở mạnh.
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Dương Thanh, muốn xem anh sợ hãi tới mức nào.
Nhưng thật đáng tiếc, sắc mặt của anh chẳng hề sợ hãi, một chút lo lắng cũng không có, ánh mắt nghiêm túc hẳn lên.
"Tao cho mày năm phút để trăn trối, sau đó, tao sẽ tự tay tiễn mày lên đường!"
Diệp Thương bình thản nói.
Dường như với ông ta, tính mạng của Dương Thanh chỉ như con sâu cái kiến, có thể dễ dàng cướp đi bất cứ lúc nào.
"Tôi cũng muốn trả lại ông những lời này. Năm phút sau, dù bất kỳ ai cầu xin thì ông cũng phải chết", Dương Thanh thản nhiên đáp.
Anh bình tĩnh nhìn Diệp Thương như thể thứ ông ta cầm chỉ là một khẩu súng phun nước, không thể gây thương tổn cho anh.
Thực tế đúng là như vậy. Với thực lực hiện giờ của Dương Thanh, súng đạn chỉ là mớ sắt vụn.
Mọi người đều sợ ngây người, nhao nhao xì xào bàn tán.
"Thằng nhóc kia điên rồi sao? Cậu ta bị Diệp Thương dí súng vào đầu mà còn dám lớn lối như vậy hả?"
"Thời trẻ, Diệp Thương từng đi lính mấy năm, còn gia nhập binh đoàn đặc chủng, thực lực và kĩ thuật bắn súng đều rất mạnh".
"Nghe nói ông ta bắn rất chuẩn, được gọi là tay súng thần trăm phát trúng cả trăm".
"Chẳng lẽ cậu ta nghĩ Diệp Thương không bắn trúng ở khoảng cách gần như vậy sao?"
Dương Thanh vẫn đứng sừng sững ở đó, Mã Siêu cũng nhìn Diệp Thương với ánh mắt thương hại.
Cảnh tượng kì quái này khiến Diệp Thương thoáng bối rối, vì sao hai người họ không sợ hãi?
Cảm giác kì quặc ấy khiến ông ta vô cùng khó chịu.
Từng phút trôi qua, Dương Thanh vẫn đứng yên tại chỗ, Diệp Thương cũng vẫn nắm chặt khẩu súng ngắn, chĩa thẳng vào đầu Dương Thanh.
Bầu không khí căng thẳng bao trùm khắp căn phòng.
"Đã hết năm phút, nếu mày đã không biết trân trọng cơ hội này, tao sẽ tiễn mày lên đường!"
Giọng nói tràn ngập sát khí của Diệp Thương phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
Ngón tay đặt trên cò súng của ông ta chuẩn bị siết lại.
Ngay lúc này, một luồng khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ trên người Dương Thanh.
Vạt áo anh bay phần phật, hai chân hơi ghìm xuống dồn sức. Chỉ cần Diệp Thương dám nổ súng, kẻ bị giết chỉ có thể là chính ông ta.
Diệp Vô Song hưng phấn chờ mong, hai tay siết chặt vì căng thẳng. Một khi Diệp Thương nổ súng, dù Dương Thanh có né được hay không thì anh ta cũng đã đạt được mục đích.
Đây là kế một mũi tên trúng hai đích. Ai là người thắng thì người hưởng lợi cuối cùng vẫn là anh ta.
"Bố làm gì thế?"
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, một bóng dáng xinh đẹp bỗng lao ra chắn ngay trước người Dương Thanh, căm tức chất vấn Diệp Thương.
"Tiêu Điệp!"
Diệp Thương giận dữ quát: "Con tránh ra ngay cho bố!"
Diệp Tiêu Điệp cắn chặt răng, hai mắt đẫm lệ.
Cô ta nhìn chằm chằm Diệp Thương, cắn răng nói: "Bố không thể giết anh ấy được!"
Người khác không biết Dương Thanh mạnh đến đâu nhưng Diệp Tiêu Điệp từng được anh cứu mạng, cô ta biết rất rõ.
Một người đàn ông có thể cứu cô ta từ trong tay mười mấy gã cướp biển trang bị cả súng tiểu liên thì khẩu súng lục của Diệp Thương có đáng là gì?
Cô ta phải ngăn bố mình lại để cứu ông ta.
Dương Thanh đang định ra tay thì Diệp Tiêu Điệp chạy ra chắn trước mặt anh, khiến tim anh run lên một cái.
Năm ấy, anh và mẹ bị trục xuất khỏi gia tộc Vũ Văn, còn bị xua đuổi khỏi Yến Đô, mẹ cũng giang tay bảo vệ anh sau lưng như vậy.
Diệp Tiêu Điệp sẵn sàng che chắn cho anh ngay cả khi ngón tay Diệp Thương đã bắt đầu siết lại. Chỉ cần siết thêm chút nữa, đạn sẽ rời nòng.
Dưới tình huống nguy hiểm như vậy, Diệp Tiêu Điệp vẫn xả thân lao đến chắn súng thay anh.
Nếu nói không cảm động thì là nói dối.
Tuy không rõ vì sao Diệp Tiêu Điệp lại liều lĩnh đỡ đạn cho mình nhưng anh không thể không thừa nhận, cô gái này đã giành được thiện cảm của anh.
Dù anh có ý định giết sạch người nhà họ Diệp thì cũng sẽ không ra tay với cô ta.
Cả hai đều là người cô ta yêu thương nhất, dù ai bị thương tổn cũng sẽ khiến cô ta đau lòng.
Vì thế, ngay khi Diệp Thương chuẩn bị nổ súng bắn Dương Thanh, cô ta không hề do dự lấy thân mình làm bia đỡ đạn cho Dương Thanh.
Cô ta thà chết cũng không muốn hai người đàn ông thân yêu nhất của mình tàn sát lẫn nhau.
"Con tránh ra ngay! Nếu không, bố sẽ giết luôn cả con đấy!"
Diệp Tiêu Điệp đau đớn phát hiện, bố cô ta quá muốn giết Dương Thanh, không ngại tuyên bố sẽ giết cả mình.
Ngay cả bố cô ta cũng có thể nhẫn tâm với cô ta như thế, chẳng trách địa vị của cô ta ở nhà họ Diệp thấp hèn đến vậy.
"Nếu con nói, con đã mang thai cháu trai của bố, bố còn muốn giết con không?"
Diệp Tiêu Điệp cắn môi nhìn chằm chằm bố mình.
"Con nói gì?"
Bàn tay cầm súng của Diệp Thương run lên, ông ta kinh ngạc hỏi.
Trong mắt ông ta lập tức tràn đầy vui sướng.
Tuy địa vị của phụ nữ trong nhà họ Diệp cực kì thấp nhưng nếu có con trai thì lại khác.
"Con có thai rồi!"
Diệp Tiêu Điệp cắn răng nói: "Đã làm xét nghiệm, là con trai!"
"Ha ha ha ha…"
Diệp Thương lập tức mừng rỡ khôn xiết, ngửa mặt lên trời cười lớn.
Lát sau, ông ta nghiêm nghị chất vấn Diệp Tiêu Điệp: "Nó là con của ai?"
"Của anh ấy!"
Dưới ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, Diệp Tiêu Điệp bước tới bên cạnh Dương Thanh, dịu dàng nhìn anh rồi nói.