Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần
Mọi người đều trợn tròn mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên đang đứng ở cửa.
Lời nói của đối phương đã làm rõ thân phận của ông ta.
Ông ta là người của Hiệp hội võ thuật!
"Đây là nhà họ Chu, sao cậu vào được đây?"
Sau một lúc ngẩn người, Chu Quảng Chí giận dữ quát.
"Một nhà họ Chu nhỏ nhoi, Trương Hằng tôi muốn đến muốn đi lúc nào chẳng được, có gì là khó?"
Thì ra người đàn ông này tên là Trương Hằng. Các chủ gia tộc nghe vậy đều thay đổi sắc mặt.
"Cái gì? Ông ta là Trương Hằng sao?"
"Trương Hằng là ai?"
"Ngay cả Trương Hằng mà ông cũng không biết à? Ông ta là đệ tử xuất sắc nhất của Ngưu Căn Huy - cao thủ xếp thứ 9 trong Hiệp hội Võ thuật đấy".
Có người biết danh tiếng của Trương Hằng, cũng có người không rõ. Phòng họp lập tức nhốn nháo cả lên.
Bọn họ đều biết, Hiệp hội Võ thuật sẽ tổ chức hội võ cho cả Giang Bình và Nam Dương vào ngày 15 tháng 8, rất có thể Ngưu Căn Huy sẽ thay mặt Hiệp hội Võ thuật ra trận.
Bây giờ bọn họ đang bàn bạc cách đối phó Hiệp hội Võ thuật. Đệ tử của Ngưu Căn Huy chạy vào đây làm gì?
"Cậu đến nhà họ Chu chúng tôi làm gì?"
Chu Quảng Chí vẫn mạnh miệng chất vấn.
Dù sao nơi này cũng là nhà họ Chu, nếu bây giờ lão ta không ra mặt thì sau này làm sao kiểm soát được hai tỉnh lớn Giang Bình và Nam Dương?
"Sư phụ tôi nhờ chuyển lời, các người ra chiêu nào ông ấy cũng chấp hết".
Trương Hằng phách lối nói: "Đương nhiên, dù các người có tìm cao thủ nổi tiếng cũng chẳng sao!"
"Đồng thời, tôi cũng nhắc nhở những ai đang ngồi đây, nếu bây giờ các người bằng lòng đứng về phía chúng tôi thì sau khi hội võ kết thúc, chúng tôi sẽ nâng đỡ gia tộc của các người, cùng nhau quản lý Nam Dương".
"Không ai bằng lòng cũng chả sao. Với thực lực của Hiệp hội Võ thuật, chỉ cần được chúng tôi nâng đỡ, một gia tộc hạng bét của Nam Dương cũng có thể quản lý được Nam Dương".
"Tôi cho các người năm phút để suy nghĩ!"
Trương Hằng nói xong liền kéo một cái ghế ngồi chễm chệ giữa phòng họp, nghiền ngẫm nhìn mọi người.
Tất cả mọi người đang có mặt đều nơm nớp lo sợ.
Đám người có địa vị cao hơn hẳn như Chu Quảng Chí và Hàn Khiếu Thiên đều nghiêm mặt.
Bọn họ biết rõ Trương Hằng xuất hiện vào lúc này là để tạo thêm áp lực cho buổi thương lượng của bọn họ.
Bởi vì lần này kẻ thù hai tỉnh Nam Dương và Giang Bình phải đối mặt chính là Hiệp hội Võ thuật.
Quái vật khổng lồ đến cả tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng không dám đắc tội.
Tuy chỉ là chi hội Giang Bình của Hiệp hội Võ thuật nhưng người dẫn đầu lại đến từ tổng hội, còn là cao thủ xếp thứ 9 trên bảng xếp hạng của Hiệp hội Võ thuật.
Đối với bọn họ chính là một kẻ địch hùng mạnh.
Nhiều chủ gia tộc ở tỉnh Nam Dương đã bắt đầu do dự.
Phải thừa nhận rằng điều kiện của Trương Hằng rất hấp đẫn.
Nếu lúc này đứng về phía Hiệp hội Võ thuật, một khi Hiệp hội Võ thuật giành chiến thắng thì gia tộc của bọn họ sẽ có thể vươn lên trở thành gia tộc hàng đầu ở Nam Dương.
Rất nhiều người đã dao động nhưng không có ai chịu đứng ra. Bọn họ đều đang quan sát, chờ đợi người dũng cảm đứng ra lựa chọn đầu tiên.
Đương nhiên Chu Quảng Chí cũng biết điều này. Lão ta hiểu nếu cứ để yên sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện, bèn nói: "Tôi khuyên cậu hãy lập tức rời khỏi nhà họ Chu, nếu không đừng trách tôi không nói lý!"
"Nói lý?"
Trương Hằng phì cười: "Ông mau không nói lý với tôi thử xem!"
"Đại sư Hồng, làm phiền cậu rồi!"
Chu Quảng Chí nhìn đại sư Hồng nói.
"Tôi chẳng cần biết ông là ai. Tôi cho ông một phút rời khỏi nơi này, nếu không đừng hối hận!"
Đại sư Hồng ngồi im tại chỗ, bình tĩnh nhìn Trương Hằng.
"Đúng vậy, chúng ta còn có đại sư Hồng, sợ gì chứ?"
"Đại sư Hồng là đối thủ của Ngưu Căn Huy. Trương Hằng chỉ là đồ đệ của Ngưu Căn Huy, đương nhiên sẽ bị đại sư Hồng sẽ giết như giết chó!"
"Có đại sư Hồng ở đây chúng ta cần gì phải chọn phe?"
Thấy đại sư Hồng ra mặt, mọi người mới bình tĩnh lại. Đến cả Ngưu Căn Huy đại sư Hồng cũng không sợ, huống chi là đệ tử của Ngưu Căn Huy.
Những lời nịnh nọt không ngừng rót vào tai đại sư Hồng, ông ta khoái chí dựa vào lưng ghế, cười híp mắt nhìn Trương Hằng.
Trương Hằng cười lạnh lùng: "Thứ gà chó trên núi mà cũng dám tự xưng là đại sư?"
"Lại còn dám cho tôi một phút để suy nghĩ?"
"Sư phụ ông có biết ông lợi hại như vậy không?"
"Xin ông đấy, đừng cho tôi thời gian suy nghĩ nữa, muốn đánh nhau thì nhanh lên. Tôi sẽ ngồi yên tại chỗ mà vẫn có thể giết ông như giết một con gà!"
Thái độ của Trương Hằng cực kỳ ngạo mạn, hoàn toàn không coi đại sư Hồng ra gì.
"Đồ khốn kiếp! Ông muốn chết sao? Vậy thì tôi sẽ để ông tận mắt nhìn thấy sự lợi hại của tôi!"
Đại sư Hồng cực kỳ giận dữ. Ông ta chậm rãi đứng dậy, sau đó bỗng đạp mạnh chân xuống đất.
"Ầm!"
Sàn đá cẩm thạch dưới chân ông ta lập tức nứt toác, bụi bay mù mịt.
Cùng lúc đó, cơ thể của đại sư Hồng giống như một con báo săn nhanh nhẹn chạy vọt tới Trương Hằng đang ngồi bất động giữa đại sảnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...